Hiển thị các bài đăng có nhãn Blog. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Blog. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Có vài thím bảo truyện em đang thiếu tính hài hước đi,ko phải mà đó là sự thật,có như nào em sẽ kể nhiêu đó,nhưng đây là tâm sự,xin đừng bảo em chém gió.
Buổi sau tới trường có bài kiểm tra 15 phút Hóa,đương nhiên là em làm hộ rồi,con bé mặc cái áo chẽn,vươn vai,hít thở,nhìn chắc chắn lắm,em đoán là hôm qua làm việc vất vả đây mà,còn việc gì thì em đếch biết và chả quan tâm.Mùi con gái thơm thật đấy,thơm hơn cả mùi thịt chó mắm tôm,ngồi gần hít hít mà lê tê phê.Con bé hỏi em là tối nay có đi chơi ko,em từ chối
-thế Chén hết thích tớ rùi à
-đâu
-sao suốt ngày lảng tránh tớ
Bây giờ em mới hiểu được sức mạnh của tiền,tiền ghê gớm thật.Mấy đứa bạn trong lớp em cũng cặp toàn với các anh mặt già như rễ cây để moi tiền đấy thôi.KO hiểu dư lào mà con bé nó lại chọn mềnh,1 thằng bán dưa hấu.
Giờ về,em gặp con bé nói chuyện với 1 thằng trước cổng trường,lúc đầu đoán là anh em.Đoạn thằng đi ÉT HÁT định đưa môi hôn má con bé,em rút ngay quyển vở ra,che má nó lại,2đưa thơm nhau qua quyển vở.
Thằng kia phát khùng với em.
-Cai đệch mẹ mày làm gì đấy

Con bé Y nó xin lỗi bảo đấy là bạn em,nó ghé miệng nói nhỏ vào tai thằng kia,nhưng em vẫn nghe thấy:"Bạn em nó bị điên đấy anh ạ"
Ôi bực vãi cả luyện,em hét toáng lên.
-Cái gì,cậu nói cái gì,bảo ai điên hả? hả?
-ơ tớ đâu nói cậu
-thế vừa nói cái gì vào tai thằng chó kia thế
-ĐMM bảo ai là chó
-tao bảo mày đấy,tai mày cướp người yêu tao
-ai người yêu mày
-nó,con chó kia kìa
Con bé đẩy thằng ÉT HÁT lên xe,đôi gian phu dâm phụ biến đi nhanh chóng.Thằng Tỉu đạp xe tới chở em về,đi được nửa quãng đường gặp ngay thằng ÉT Hát,nó đạp 2 bọn em một cái,Thằng Tỉu nhảy xuống xua tay
-em không quen nó đâu anh nhớ
Rồi chạy cmn mất,để lại mình em,bị đánh cho to đầu.Nó còn chửi thêm câu nữa
-liệu hồn mà tránh con Y ra,thằng nhà nghèooo
Đệch mày nói thế nghe được à,nghèo cũng có cái giá của nghèo chứ,thù này ông quyết sẽ trả thằng mất dạy
Tối về đau ko đi làm được,Tỉu nó bê sang cho em 1 bát cháo hành,bảo ăn đi cho bớt nóng,em cũng ăn,khen nó 1 câu"chỉ có chú mới tốt với anh",nó không nói gì lẳng lặng bỏ ra ngoài ngồi.Em bước theo
-Anh Chén ơi
-Gì
-mình lên thay đổi thôi anh ạ
-anh ko hiểu
-em yêu 1 đứa khác lớp,tỏ tình nhưng tạch rồi,nó cũng theo 1 thằng nhà giàu xe ga,điện thoại xịn
-hờ hờ,nín đê,có gì phải buồn cơ chứ,rồi anh sẽ có cách giúp mày
-thật à
-ừ đúng rồi đấy
-em thương anh lắm,Chén
-anh cũng thế,
-chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau anh ạ
-anh yêu em
-em yêu anh
2 Thằng ngồi ngoài hiên ôm nhau mùi mẫn,tình cảm,lãng mạng,sao trên trời lấp lánh ,gió hiu hiu thổi,mây nhẹ bay.Trong lòng TỈU, em thấy mình hạnh phúc vô bờ
The End
HAPPY END DING cho Vozforums-F17 with love
Kể đến đây thì em thấy mình hư hỏng lắm rồi nhưng mờ vẫn cố gắng tiếp tục sau này nhìn vào cái thớt tâm sự của trai tỉnh lẻ say nắng gái thành phố mà hối hận.
Con Y nó dỗi em cả ngày hôm đó,em hỏi nó cũng ko trả lời. Giận à,kệ cm em đấy,anh có làm gì đâu.Tối về ra ngoài đầu ngõ hóng mát,thằng Tỉu lom khom bê bộ cờ tướng với ấm chè đến
-Làm 1 ván nhớ anh Chén
-ờ nhưng từ từ đã cho tao hỏi mày cái này
-anh hỏi đi
-mày có biết sao con bé Y nó giận tao ko?
-có,tối qua,lúc em mang cơm cho anh ăn ấy,gặp con bé với anh áo sống hớ hênh dự là đến ko đúng lúc rồi,em mới chạy ra ngoài,thấy con bé dẫm phải bãi cứt to tướng ở giữa sân ngã mẹ xuống đất,nó đứng dậy lấy xe về thẳng,em cầm xẻng hót xong vào học bài
-thảo nào,mấy con chó xóm mình đểu vãi,toàn rình sân dãy trọ mình ỉa
-chó nhà bà Xoan đấy,nhà có 2 mẹ con mà nuôi tận 4 con chó
Tối hôm sau hai thằng đi đánh bả mấy con chó đấy.Sáng sớm đã thấy mụ đứng trước cổng déo tên mấy thằng chộm chó lên mà chửi
Đến lớp con bé vẫn ko nói nửa lời,em chủ động xin lỗi luôn
-Này,tớ xin lỗi Y nhé
-có làm gì đâu mà xin lỗi
-đi,làm lành nhớ
-phải có cái gì chớ
-mấy hôm nữa tớ chở đi chơi nữa nhá
-ko bít ,đừng để tớ leo cây là được,đồ ngốc
Sướng quá các thím ạ,trong giờ hai đứa cứ cầm tay nhau mà ko muốn buông,tối về trông dưa thấy con bé xách nước mía ra cho mềnh,mua cho em 1 cái mũ,2 đưa ngồi mút nước mía
-trưa thấy Chén đội cái mũ rách quá,tớ mua cho này
-ha ha,lần sau ko phải thế,tốn tiền lắm,bao nhiu đây
-2 trăm
-eo ôi,thôi ko dám nhận đâu này
-ko nhận là dỗi
Con bé dễ thương quá,khách đến mua dưa nó còn phụ em bê dưa cho người ta sờ nắn,ăn thử cơ ạ.Em thấy nó cũng thật lòng với em,10 giờ tối vãng khách em chở nó đi chơi,bằng ô tô riêng,oai không!Tất nhiên là em đâu có ngu mà đi ăn với lại đi xốp binh,chở lòng vòng hóng mát thôi.Nó đòi em vào chỗ nọ chỗ kia mà em đéo đồng ý,lúc về thấy mặt xị cái thằng cụ, như nhà có đám.

Nhắc đến đám lại nhớ cái hồi lớp 9,bố ông hàng xóm mới mất,em với thằng Tỉu tới ăn trực bị nó chửi,bực quá 2 đưa mới vào trong nhà,cướp mi cờ rô của ban tang lễ
-chũng cháu xin chia buồn với gia đình,trong không khí u ám,tang tóc,đầy một màu đen u ám này,chúng cháu xin được hát 1 bài như để tiễn đưa hương hồn ông về nơi an nghỉ cuối cùng tại nghĩa trang quê nhà

-Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng..hai..baa

Mấy đứa cháu trong cái nhà đó đuổi em gần chết,thằng Tỉu bị đánh cho tím mắt,em may ko sao,đám zai làng nó khen bọn em quá trời.
Về tới cửa nhà con bé thì đã 12 giờ đêm,con bé hơi bực em,kệ đời coi như không biết.Tối hôm sau đánh xe dưa từ chợ Trương Định về thấy một anh đi Ét Hát đèo 1 em chân dài dáng trườn,quần tooc áo ba lỗ,cái mông quen quen,vượt lên thì đúng là con bé rồi.Về nhà không sao ngủ được,thằng Tỉu chạy sang rủ đi bán dưa,thấy cái mũ treo trên tường hỏi mua bao nhiêu đây.em bảo hai lít,nó chửi em chém gió,hôm qua đi chợ vào hỏi có 30 nghìn,chưa mặc cả.
Đọc đến đây thì các thím cũng biết bố mẹ em ác như thế nào rồi đúng ko,nhưng mà phải ác thì em mới nên người được.Nghĩ lại cũng may thằng Tỉu nó nói xịt lô nếu nói đúng thì ba má em lên tận trường để chửi con bé kia mất.Bổ sung thêm là có thím đã chụp được ảnh và bảo đó là em,thề là không phải nói điêu cả nhà em chết,tội nghiệp cho cái chú trong ảnh,bị em vạ lây

Trở lại câu chuyện,chiều hôm đó em về nhà với cái má băng một miếng,chắc các thím cũng đoán được việc gì đã xảy ra rồi đấy.Bố bắt em úp mặt vào tường,dùng cán chổi đánh em chục phát,rồi ổng bắt em hứa
-huhu,bố mẹ ơi con hứa lần sau con không thế nữa
-thế cái gì
-thế là không bao giờ đánh lô,ko đi chơi quán nét,học hành chăm chỉ,phụ giúp việc nhà,huhu
-thật không
-thật ạ
-được rồi lần này bố tha,mày còn thất hứa thì tao đuổi ra khỏi nhà nghe ko
Cuối cùng bố mẹ cũng tha và đi làm trước,lúc đó khoảng 8 rưỡi tối,em định học bài cơ mà đau mông quá nên ra quán nét viết tâm sự lên voz.
9 rưỡi tối em ra trông xe dưa cho ba má,đi qua nhà con bé Y,con bé nhìn thấy cũng mò ra chỗ em,lúc ấy bố mẹ đã về ngủ hết,
-òa.Nó hù em từ sau lưng
-ối ồi ôi,con chó nào hù ông đấy
-ơ,Chén bảo ai là chó
Đéo biết nó giả ngu hay ngu thật nữa,chửi thẳng vào mặt mà còn ko biết.Em xin lỗi nó,kê cái ghề cho nó ngồi cùng
-sao mặt chén lại băng thế này
-chiều nay tớ gặp cướp,trên Phạm Văn Đồng,đang lái xe đưa hàng trên ấy về,thấy một chị bị hai thằng đi xe máy nó giật túi xách,ko quản tính mạng tớ úp vỉa cho 2 thằng ấy vào vệ tường,bọ nó đấm tớ một trận,tớ nằm một đống,cái chị đi đi đường đến chửi vào mặt tớ : "sao mày ngu thế hả em"
-ơ sao lại vậy
-túi của con mụ ấy chả có gì,đeo cho oai,chính mồm mụ ấy nói với tớ
-ghét cái bọn đấy
Nói xong con bé hôn nhẹ lên cái má bên kia của em,mội mềm ế như cái phao câu ấy,nó tựa vào vai em,hạnh phúc lắm các thím ạ.Bỗng nhiên thấy buồn đái quá kêu nó đi về đi,mặc dù trong lòng vẫn muốn ngồi tiếp.
-nhớ mai hát cho tớ nghe đấy nhé
-ờ biết rồi
Đợi nó đi hẳn,em chạy ra vệ đường tàu đái rồi về,lúc lên xe thấy cái đĩa CD trên ghế,dự là bố mới mua,em mở lên,nhạc hay thật,có cái bài "đi âu âu"của anh Lương Gia Huy,em học thuộc để mai hát cho nó nghe.
Hôm sau tan học,lúc đèo nó về
-Chén hát cho tớ nghe đi xem nào
-ừ
-nhanh lên
-Lần đầu gặp em anh chĩ muốn kêu lên là đi âu âu,và lần gặp sau anh cũng chỉ kêu lên là đi âu âu...
Hát xong con bé hỏi là muốn âu âu thật à,em đéo biết âu âu là gì,nên cứ ờ bừa 1 tiếng,nó hỏi tối nay nhà Chén có ai không.Tối nay ông bà già tớ về quê lấy dưa, sớm mai mới lên,con bé hỏi tiếp cái địa chỉ nhà em,em cũng cho nhưng mà hơi lăn tăn.
Miêu tả lại cái xóm trọ nhà em,ngõ bé tí,toàn dân tứ xứ về nên mất dạy lắm,ngày nào cũng chửi nhau,đéo biết chó má nhà ai thả ra,ỉa bậy lung tung,như cái bãi mìn ấy,em mà đến thì ngại bỏ mịa,với lại nhà em là nhà đi thuê, vừa bé vừa hôi,ko biết có phiền gì không.
Độ 6 giờ tối con bé đến,em đang ỉa,
-Chén ơi,cậu có nhà ko
-có có
-tớ trong này
-eo,đang đi vệ sinh à,sắp xong chưa
-rồi cơ mà cậu lấy cho tớ cuộn giấy vệ sinh bên cạnh cái nóc tủ lạnh,phòng trọ thứ 3 bên tay trái với
Sau khi lau chùi xong thì em đi ra ,con bé mua 1 hộp Gà Cây ép xi,2 đưa ngồi gặm,15 phút sau thì xong
-bây giờ làm gì hả Chén
-ko biết
-âu âu nhớ
-âu âu là cái gì,nghe nhạc á
Nó nheo mắt nhìn em,tát em 1 cái"...giả ngơ này",đẩy em vào góc tường,lột áo,cửi quần dài,đéo mẹ, em không ngờ số phận mình lại bất hạnh như thế này,trên người còn mỗi cái quần đùi hoa xuyên chi 2 tuần thay 1 lần.
18 năm em giữ gìn không ngờ vì 1 bữa gà cây ép xi mà bao nhiêu công sức đổ xuống sông xuống biển.May lúc đó thằng Tỉu nó đạp cửa đi vào,trên tay cầm bát cơm với hộp ruốc
-Này u Xuyến điện bảo tao mang cơm cho mày
Vừa dứt câu,nó trợn tròn mắt,mồm há ra,nước dãi chảy cả vào bát cơm của em.Ba đưa nhìn nhau,con bé khoác vội cái áo,chạy ra ngoài.Thằng Tỉu đưa cơm cho em,kêu ăn đi ,còn nó thì chạy nhanh ra ngoài.Không biết hôm sau có chuyện gì mà con bé dỗi không nói chuyện với em nữa.

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Vừa đội mưa ra quán xong,đọc lại mấy cái nhận xét của các thím nói em chém ghê quá,ko tin được.Em đính chính lại truyện em viết là sự thật,thím nào ko tin thì kệ

Trở lại cái đêm ấy,em đỗ con 5 tạ vào sân,bố mẹ đã ngủ hết,em lấy sách vở,kê cái ghế ra đầu ngõ học,đầu ngõ có cái bóng cao áp mờ mờ ko đủ ánh sáng,em cầm thêm cái đèn ác quy đặt lên vách tường,soi vào vở.

Cái đèn này gắn liền với tuổi thơ của em.Dưới quê đêm nào em và thằng Tỉu cũng cầm đi soi cua ốc,vớt trộm bèo cho lợn ăn.Ngẫm lại mình bây giờ thấy đổ đốn quá,có 2 tháng trời lên thành phố...dám cầm cả 1 triệu đi bao gái,chả trách mấy chị ở dưới làng em lên đây học,đi 1 về hẳn 3.
Thằng Tỉu cũng lục đục bê cái ấm nước chè tới
-vẫn chưa ngủ à
-ờ chưa
-anh với con bé đi chơi vui ko
-vui cái đéo zề,toi mất tạ dưa
-ko sợ u Xuyến mắng à
-sợ,nhưng lỡ rồi biết làm thế nào
-em khuyên anh nên bỏ nó đi.....gái thành phố khó chiều lắm
-ừm... anh cũng đang tính,chỉ có chú mới hiểu được anh

Em nhấp ngụm nước chè lên miệng,thấy ngai ngái,nhổ toẹt xuống đất
-đéo mẹ chè từ hôm kia à
-vầng.
-đm sao mày còn bê ra đây làm cái zề
Thấy mặt em nóng quá,nó bê cm cả cái ấm lẫn quyển vở chạy hộc tốc vào trong,rơi cả dép.
Hôm sau tới lớp,con bé tự dưng tốt với em lạ thường,mua nước cho em uống nữa,nó hẹn em tí ra quán trà sữa tâm sự,ặc..mày vẫn chưa chán hả con,chăn bố mày đến đồ lót chẳng còn mà đeo mà vẫn hẹn với hẹn.Em từ chối,nó nắm tay em năn nỉ,thế đéo nào mà em lại đồng ý,hay là tại con bé xinh quá.Cuối giờ em qua vay tiền thằng Tỉu.

Đến quán,con bé hỏi:
-Sao cứ ngồi yên thế? có muốn nói gì với người ta không?
-ơ cậu rủ tớ ra đây mà
-ừ,tối qua chơi về vui koh
-Vui cái con mẹ cháu à
-ơ cái gì đấy
-ko ko,tớ bảo mẹ là đi chơi với cậu về vui lắm cơ
-trước tới giờ tớ thấy Chén rất tốt với tớ
-thật á
-ừ,kèm tớ học này,quan tâm tớ này còn dắt đi chơi với mua đồ nữa,mà không có đòi hỏi cái gì hết ấy.

Em đéo nói được gì, kệ mẹ cho nó tán tỉnh,lúc đấy thú thực với các thím là đang xót tiền,bố bảo cũng đéo dám tán gái,tán mà đổ thì có mà bốc cám mà ăn.Cuối cùng thì em với nó đi về,dĩ nhiên tiền trà sữa là em giả.
Bấy giờ em cứ tưởng em ấy yêu mềnh thật,đèo em ấy một tay lái xe,một tay sờ đùi,cơ mà sướng phết.Tới cửa nhà con bé,nó quay mặt hun em một miếng vào má.
Làm em "dải cả cứng"
-Tớ vào đây,bai bai......À quên,Chén học hát đi nhớ,mai hát cho tớ nghe,ko là đấm lòi mắt đấy
Hờ hờ em đi về nhà,trong long vui sướng thì bất ngờ thấy mẹ, 2tay chống nạnh chờ trước cổng.Em quay đầu xe chạy,ông già đéo biết từ đâu xộc tới,đạp em ngã con mịa xuống vệ đường,bà già chạy ra cầm đòn gánh phang tới tấp, ông già đạp một phát vào mặt em,em ngất tại chỗ.Lúc mở mắt dậy thì thấy mình đang ở trạm y tế,bên cạnh là thằng Tỉu.
-Thánh họ nhà mày nhớ
-ơ tỉnh rồi à
-thằng đàn bà,mày thích mách lẻo không
-tao cứu mày,mày còn ko cảm ơn
Sau đó em được biết, nó bảo với mẹ em là em đánh lô xịt mất 1 triệu.ĐKM thằng ngu
Mấy thím hôm qua cũng hỏi em là sao đi chơi nhanh thế,đâu có,đây là tối hôm 19/7,đó là cái ngày ác mộng và đen tối nhất của đời em các thím ợ.

Tua lại lúc 9h30 thứ 5 tuần trước..Lấy xe ra khỏi quán,em muốn về,ko chịu được nữa,lúc này cho dù con bé có vạch dưa mà ném thẳng vào mặt em bảo là:"đấy của nhà mày đấy ăn cm nó hết đê" thì em vẫn nhất quyết 2 từ:" ĐI VỀ". đàn ông nói là làm
-Bây giờ về nhé
-ơ hâm à,chơi gì mà mới 9 rưỡi đã về
-anh còn bán dưa em ơi
-nghỉ 1 buổi thì chết ai nào
-còn cái xe 5 tạ
-kệ cho thằng Tỉu trông đi
-ko được
-thôi mà,lát nữa em đềnn..
Đền cái gì nhề,dưa hấu trái mùa à,bố cóc thèm nhớ.Đang nghĩ,bỗng dưng con bé ôm chặt em từ đằng sau,đưa hai tay lên vuốt ve đùi em,rồi dần dần..dần dần..tiến tới cái tờ rim của em,vuốt 1 phát xuống đáy quần.Quần em thì bị rách một tí ở đũng,may mà quả ấy em quách tỉnh chỉ nhẹ nhành gỡ tay con bé ra bảo là
-thôi,bỏ tay ra đi,anh còn lái xe
Các thím có thấy em khôn không,nhắc lại cái quần rách,trước lúc hẹn hò mẹ em cho 35 nghìn đi mua quần,bà dọa ko mụa được thì về lằn mông vì tội bất tài vô dụng,vậy là em tung tăng ra chợ,ôi nhiều loại đẹp quá cơ mà toàn 3,4 lít.em hỏi cô bán hàng có loại nào 35 nghìn không, thế là cô dơ ra 1 cái màu đen nhưng mà hơi bé em hỏi bé thế này thì mặc như nào được,bà bảo cứ mua mặc vào là sẽ rộng.Vậy rồi em mua,chạy vào nhà khoe với mẹ,bà ấy quạt em 1 trận."đm thằng ngu này mày mua quần tất để tế cái thằng cha mày lên à",Ôi em xanh mặt,mẹ dữ quá,bây giờ bà ý biết thêm cái chuyện em ăn trộm tiền dưa của bà để đi chơi với gái thì em chết mất.

Trở lại với chủ đề chính,con bé chỉ em đường ra hồ Gươm,ội đẹp lắm các thím ạ,làm em quên luôn nỗi bực dọc trong người,sau rồi em với nó gửi xe,đi chơi lanh quanh,ăn kem,uống trà sữa.Tiếp đến nó bắt em đi đến 1 cái xốp quần áo ở hàng Bông mua cho nó 1 cái áo mỏng như tờ giấy,5 lít các thím ạ,lúc trong cửa hàng em chỉ muốn nhảy lên đá vỡ cm 2 trái dưa héo của con mụ bán hàng,can tội quảng cáo vớ vẩn,làm bố mày âm tiền.12 giờ đêm,em với nó đi về,trên đường về,nó tiếp tục ôm em và hỏi:
-anh Chén ơi
-ơi
-anh mệt không
-ừm cũng hơi mệt đấy
-thế anh em mềnh tìm cái nhà nghỉ nào nghỉ tạm,sáng mai hãy về nhé
Đéo mẹ,em nghĩ lại định dụ tiền mềnh đây,thế là em từ chối bảo không,mai 2 đứa còn phải đi học

Nó trả em về với cái xe 5 tạ yêu quý,vụt đi,thằng Tỉu phấn khởi,trên tay cầm nửa quả dưa chạy ra
-anh Chén ơi anh về rồi đấy à
-ờ về rồi,mày ôm quả dưa đi đâu thế
-đi vứt thối mẹ nó rồi, mà anh trả em đôi dép lào
Em nhìn xuống dưới chân,còn mỗi 1 cái ợ,cái còn lại chắc để quên trên cái gác chân xe con bé.
-thôi đm tao làm mất 1 cái rồi
-ơ,đéo biết anh đền em đi
-bao nhiêu
-40 nghìn
Em rút cái dép ra,móc túi còn mỗi 20 cành các thím ạ,em đưa giả nó,mất một cái thì đền 20 nghìn,nó chửi em,bốc một miếng dưa ném thẳng vào mặt em.
-ơ cái thằng mất dạy này sao mày lại ném dưa thối vào mặt ông thế hả
-thằng chó mày mới mất dạy ấy
-á à,mày là đệ mà lại dám chửi cả sư huynh à,hôm nay ông sẽ dạy cho mày 1 bài học con ạ
Hai thằng nhảy vào đánh nhau,gần 15 phút,nhưng suy cho cùng đánh nhau về 1 đưa con gái thì ko nên,vậy là em hứa sẽ trả cho nó hết nợ với lãi suất 50%1 tuần
Em đánh cái xe 5 tạ về,1 triệu đã không cánh mà bay,nếu mà quy ra dưa thì cả tạ chứ chả ít.Một tay cầm vô lăng,một tay đưa miếng dưa lên gặm,nước mắt ứa ra,trong lòng nghẹn đắng,cố chạy xe thật chậm,tự hỏi mềnh là cái cuộc đời nó sẽ trôi về đâu.
Hôm nay bão về mưa to quá,lọ mọ mãi mới về được đến nhà...Hầu hết các thím bảo là em chém, trưa nay có 1 thím đến mua dưa của em,chụp ảnh về rồi đấy ạ,hình như ở trang 14 đến 18 gì đấy,ko rõ 
Nhích thôi,các tiết còn lại hai đứa chả nhìn nhau dù một lần,em bơ luôn cho nó hót,tan học con bé nhờ em đèo về,xe nó hỏng,hỏng cái con mẹ nhà em ấy,xe anh đang non hơi,1 tháng ko bơm rồi cơ mà vẫn phải đèo con bé về.
-Xe đíu gì mà xóc thế hả anh Chén
-xe đạp,cô này,hỏi lạ
-Chén xót tiền bơm hả
-ko,điên à
-thế tối nay đi chơi với tớ nhé
ẶC,
-tối nay tớ bận rồi
-đàn ông gì mà kém,xií
-ai
-tự biết
-khinh tui à
-đâu có,xií
-vậy bây giờ muốn thế nào
-tối 8h,chờ ở cái xe dưa nhà cậu ấy,ko đi nghỉ thì chơi với tớ luôn nhé
Nó nhảy xuống xe,chạy vô nhà,Ôi đời đen vãi LÔNG lách,tiền đã đéo có lại còn chơi với bời.Em về nhà mặt như đưa đám.Bới trong đống quần áo không có bộ nào ra hồn,đành diện tạm cái quần bò xanh chấm bi,rách đũng và cái áo phông màu hoa cứt lợn.Chạy qua chỗ thằng Tỉu mượn được đội tông lào mà nó mới mua hôm kia,nó đéo cho mượn các thím ợ,thế là em đấm cm vào tờ rim của nó,nó nhả ra luôn,mình cầm đôi dép chạy đi.Đằng xa vẫn còn tiếng ăng ẳng của thằng Tỉu chửi mình vọng lại.kệ mia vì mối tình đầu ta phải hi sinh tất cả

Mình đánh con xe 5 tạ ra GIẢI Phóng,treo xong cái bảng Dưa Hấu,thì ngồi lôi cái túi tiền của mẹ mình ra đếm.Hơn một triệu...toàn tiền lẻ,hôm nay quyết giới hạn tiêu chỉ 200 ngàn...7h30 tối thằng Tỉu ra đòi dép,em nói có tiền chẵn không đổi cho em,100 ăn 1,tiện thể thuê 5 nghìn đôi tông,nó đồng ý đổi cho em 5 tờ 2 lít.Em cũng nhờ nó trông hộ xe dưa luôn.

8h tối,em ấy ra,đi hẳn cái âybờnết trắng,đm em tưởng đi lanh quanh trà đá,thuốc lào thôi cơ mà như này khổ rồi.Con bé mặc cái áo đằng sau mỏng như cái màn ấy,áo gì giống cái yếm,trước kín sau hở.Lại còn thêm quả quần toóc, như cái xi líp,lộ ra bộ giò lụa trắng phau phau.
Nó bảo Chén đèo em đi,em cũng đèo,nhưng chưa đi xe ga bao giờ,lúc đi nó cứ giật giật,hai quả dưa hấu trái mùa của con bé cứ chạm vào lưng em..SƯỚNG!!!
Lâu rồi cũng quen,
-Anh Chén ơi
-ơi
-anh hát cho em nghe đi
Ôi thầy u ơi,từ cái hồi cha sinh mẹ đẻ em có bao giờ nghe nhạc đâu,trừ cái bài Quốc Ca hay hát ở trường còn thuộc.Vậy là hát cho em ý nghe luôn,mà theo thói quen vừa hát bài này em phải đưa tay lên đầu chào cờ mới hát được.Mọi người xung quanh nhìn mình với con mắt ngưỡng mộ,vừa đi xe vừa hát vừa Chào cờ.Con bé lại dúi vếu vào lưng mình.
-Cái anh này khùng quá
Thêm một lần phê mới,nó chỉ trỏ một hồi cũng đến phố HÒA MÃ dừng chân tại một nhà hàng có tên rất kêu.... BÁNH MỲ,đéo mẹ ăn bánh mỳ thì ra cm nó vỉa hè mà ăn,ăn ở đây chi cho mắc tiền.Mà từ bé em tới giờ em ghét ăn giống bánh mỳ lắm,vừa khô vừa nhạt.Thích nhất là ăn bánh đúc,nhớ hồi 5 tuổi sinh nhật,mẹ làm cho mình cái bánh sinh nhật bằng bánh đúc,trên thắp 5 nén hương,à không phải..mà là 5 cái nến bàn thờ to tổ bố,cả nhà ngồi quay quần bên nhau cắt bánh,chấm nước mắm ăn y như thật.

Vào cái nhà hàng,nó dẫn em vô trong một căn phòng nhỏ toàn sắt,em tưởng là phòng hun,vậy rồi em chu cái mỏ về phía con bé,đúng lúc cái mỏ vừa chạm tới màn tóc nâu,thì cửa mở ra,em thu mỏ lại,hôm qua mới biết đó là cái thang máy.
Vào bàn con bé gọi phục vụ làm cho 2 xuất Bánh Mỳ Bò Bít Tất,em nghĩ bụng,con điên này cơm bò ko gọi,gọi bít tất của bò để cho thằng bố mày ăn à!!!!!

Hóa ra không phải món này ngon hơn em tưởng,vừa dai vừa mềm,ăn phê vãi lúa.Nhưng ăn phải dùng dao với dĩa, em ko biết xé,nó xé hộ em luôn,thỉnh thoảng con bé nhoẻn miệng cười,2 đứa nói chuyện về học hành,gia đình,chuyện dưa hấu.Ăn xong xuôi,em mới ngước lên cái bảng giá đặt ngay trước mặt...Bò Bít Tất 150 nghàn\xuất.Ôi má ơi,vỡ con mịa cả kế hoạch rồi

2 xuất 300k.huhu

Tim em đập thình thịch,hồi hộp xen cùng sợ hãi.Còn bé gọi tính tiền..Phù! may quá,em ấy trả,con bé xem xem 1 hồi rồi đưa cho em
-Anh ơi 350 ngàn
Hai cốc trà chanh 25 ngàn chua loét,xót tiền wá,nhưng quýt làm thì cam chịu,rút 2 tờ 2 trăm mà tay run run, cả đời em chưa tiêu cái gì lớn như thế!
Hôm nay đi học sáng,trưa về lại còn phụ mẹ trông dưa,khổ từ sáng tới giờ bả đã ăn cái gì đâu,chiều em còn đi học nữa

Trở lại với cái chuyện tối hôm ấy,em về làm 1 giấc khỏe cả người.Sáng sau lên lớp 2 đứa nhìn nhau rất tình cởm,đang giờ văn,em đánh bạo cầm tay con bé,đíu mịa tay gì mà mịn màng lại còn mềm mềm âm ấm như nắm xôi ấy. ƯỚC gì em được cắn một miếng.đang mở dở thì,
-cậu làm cái trò thô bỉ zề thế
Em bỏ tay con bé ra đơ luôn,trả lời với giọng ấp úng
-ôi tớ xin lỗi,nhầm nhầm..
Em còn thấy con bé quay mặt đi,lẩm bẩm nhi nhí cái gì đó,hềnh như là câu "bố thằng bệnh" ,ko biết bố bạn thân của con bé bị bệnh gì mà sao nó lo lắng quá.1 lúc sau nằm ngủ luôn,cái AiFôn thì vẫn để trong hộp bút,em cầm lên xem.Hình nền chờ có hình con bé đang bĩu môi trợn mắt lên,em đoán chắc là bị nhiệt miệng lên chụp thử cái xem vết nhiệt thế nào.Lướt cái mũi tên sang bên,mở vào mục hình ảnh xem 1 hồi.Trong tất cả các tấm ảnh của con bé em lựa ra được 4 tấm đáng để em suy nghĩ nhất.

Tấm đầu tiên,4/2 ,con bé và một thằng đang cầm 1 cái bánh ga tô,kê ở trước cằm,em đoán là bạn
Tấm thứ hai,16/4 là thấy con bé đang tựa đầu vào vai 1 thằng khác,em đoán là họ hàng hang hốc gì đó
Tấm thứ ba,22/5,lúc đó nó đang tì má vào thằng đẹp trai ngồi bên cạnh,thân như này em đoán là anh trai đây mà
Tấm cuối,18/7,là cái lúc em đang nhặt quả dưa hấu ở vệ đường,bỏ vào thùng..ôi đệt cái chỗ đấy là trước cửa nhà em hay sao ấy,thấy góc ảnh cao cao khoảng tầng 2 tầng ba.

Em đặt lại như cũ,tiết sau đang giảng bài cho con bé tự dưng lại buột miệng hỏi
-Dưa tớ cho hôm nọ ngon ko Y-bệnh nghề nghiệp đéo sửa được
Con bé gật gật cái đầu,nhoẻn cười nhìn em bằng ánh mắt bí hiểm,làm em căng thẳng tưởng chết mịa nó mất.

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Trước khi kể tiếp thì em xin đính chính lại là đây là chuyện thật nhé,chi tiết các thím lên trên xem ấy
Và cái ngày nặng nề đó cũng qua nhanh thôi.Tối ấy em lại ra trông hàng cho ba má ạ.Bây giờ em xin được miêu tả kỹ hơn cái gia cảnh nhà em.Em là con một trong nhà ợ,ngày xưa nhà em nghèo đến mức ko có mồng tơi mà rớt nữa,nên mấy công việc nhà cửa cơm nước em rành lắm,nhổ răng cho lợn,cắt móng chân cho gà biết tuốt .4 năm về trước ba má theo chân mọi người đi buôn dưa hấu và dần dần khá khẩm lên.Bây giờ nhà em cũng đang sở hữu một con ôtô loại hịn.

Cái xe ôtô chở hàng 5 tạ mà ngày nào em cũng chở dưa ra Giải Phóng bán ợ,chắc các thím cũng đang thắc mắc là tạo sao em biết lái cả ô tô đúng ko,chả là dưới quê hay tổ chức mấy cuộc đua công nông thường niên,em cũng tham gia,toàn về nhất các thím.Bố em bảo lái công nông giỏi thế,lên cho em lái hẳn ô tô luôn,mấy thằng CSGT gặp em cứ gọi là tắt điện,bổ sung thêm là thằng Tỉu nó cũng lái được ô tô nữa nhà nó cũng có con suzuki 5 tạ y chang nhà em luôn.

Lược một đoạn,tối hôm đó trời nó mát,chuẩn bị dông ạ,thằng Tỉu bảo nó về trươc còn ngủ,em ở lại,ngồi sau thùng xe đọc rách mấy tờ báo mà đéo có ma nào mua.Trời nó bắt đầu sấm và mưa.Dự là về rồi,nhưng ở đâu có con bé đy xe đạp phóng tới chỗ mềnh.Tưởng ai hóa ra con bé Y,quần đen bó chật cả khe đít,áo trắng bó sát mình, người nó ướt nhẹp,phần trên gần như là trong suốt,em nhìn vếu và xu chiêng lồi ra rõ mồn một cơ mà.Nó bảo em là cho Y đứng nhờ tý.ừ thì nhờ.em lôi cái ghế nhựa ra cho nó ngồi.Được một lúc nó kêu đói,đéo mẹ,
-Thế đi đâu mà giờ mới về
-đi học thêm,ko có mang theo áo mưa
-ăn gì chưa
-chưa nên mới đói,hihi
Em chui vào trong xe,lôi một quả dưa ra,thái 1 khoanh dưa,bổ làm đôi, chia cho nó 1 nửa,2 đứa ngồi gặm.
-mịa,dưa gì mà nhạt như nước lã thế này.
Em tịt luôn mấy thím ạ,con mất nết,có cái bỏ vào mồm là phúc lắm rồi lại còn đòi hỏi,cơ mà nhạt thật ạ,lấy nhầm quả xanh,chưa chín hẳn.15 phút sau nó kêu lạnh,em kệ mịa,nó kê ghế xích vào gần em,ngả đầu vào vai,ôi đã quá các thím ạ,thế là em ấy kết em rồi.

5 phút sau thì mưa tạnh,nhanh vãi luyện bắc giang,nó thẹn đỏ cả mặt,dắt xe đi về.Em chạy sau cầm trái dưa hấu,đưa cho em ấy
-Ơ từ từ,cho tớ biếu 2 cụ ở nhà trái dưa hấu
-thôi,dưa anh nhạt bỏ xừ
ôi mèm ơi,,nó gọi em là anh các thím có nghe thấy gì ko???
-ko được cầm lấy mau
nó định bỏ chạy,thế là em vứt con mịa vào giỏ xe nhà nó,rồi nó chào em đi về.Em cũng về,đi đến đoạn đầu ngã 3 Quốc Bảo thì thấy trái dưa nhà ai ném ở vệ đường,phí quá nên chạy xuống xe, nhặt bỏ vào thùng.
Sáng ngày sau dậy,ra bàn uống nước thấy má để lại 1 mẩu giấy nhắn:"học về giặt mẹ chậu quần áo".Bây giờ mới 6 giờ mà 7 giờ 15 phút em mới vào lớp,vậy là em nghĩ giặt luôn thể ...trưa về còn đi đánh nét với thằng Tỉu,thế là đi kiếm ômô,gói ômô dắt trên nóc nhà tắm .bị chuột cắn rơi con mịa nó hết vào hố xí,em thì cứ đứng đấy nhìn cái hố xí đầy cứt với bột giặt.chẳng lẽ lại lấy tay móc lên 1 ít dùng tạm

Vậy rồi thằng Tỉu nó qua gọi em đi học,vào tới lớp thì đứa nào nó cũng nhìn em với thằng Tỉu,một số còn cười đểu,em đoán là có vụ gì hót đây mà,về chỗ ngồi,vén váy chào con bé,nó ko thèm đáp lại luôn,em kêu nó dạng vở ra để em còn dạy nó thực hành,có thế thôi mà cũng bảo:
-Thôi ko cần lo cái thân mình đê
Ra chơi,thằng tỉu nó kéo em vào góc lớp thì thầm cái này các thím ợ
-Chết cả lút rồi anh chén ơi
-sao
-cả lớp biết anh em mình đi bán dưa hấu
-biết dư lào
-bọn nó bảo là ở trên Fây Búc gì gì đấy
-thế mày có biết cái món ấy ko
-có,em có cái địa chỉ Fây Búc của con Q ngồi cạnh,tí về mình ra nét xem tềnh hềnh dư lào nhớ
-ừ ừ cứ thế mà làm
-nhưng mà anh chén ơi để vào được Fây Búc phải mất 20 ngàn tiền đăng ký nữa
Đéo mịa,em lại phải móc 20 nghìn ra đưa cho thằng Tỉu,thôi cứ cho là của đi thay người.Học xong 2 thằng ra quán mở xem ngay.Lần lần 1 lúc thì ra cái bài của bọn nó nói bọn em.Hóa ra là chiều qua đi bán dưa,2 đứa con gái đi qua chụp được vài kiểu rồi nhét vô đây.Thằng Tỉu mặc quần nâu vá lỗ chô + áo ba lỗ trắng màu cháo lòng.Em thì được bon nó khen đẹp trai hơn là quần đùi hoa xuyến chi + áo đồng phục trắng.kéo trang xuống dưới thấy cái ních có ảnh của con bé Y ,với một bình luận hết sức độc đáo."2 bạn này ở Cao Đà về đó haha".ôi cái bình luận yêu thế,cho dù không biết Cao Đà ở đâu nhưng em liên tưởng đến 1 nơi trời trong xanh,nơi hội tụ của các bậc kỳ tài trong thiên hạ,ấn thử vào cái mặt em nó hiện ra cái trang khác,mở ảnh ambum em ra,:ối rồi ôi,hơn xem XXX các thím ạ.Cả buổi học ngày hôm sau con bé cũng bơ em luôn,hỏi tại sao thì em ấy bảo là:
-Tại con mịa cháu
Ơ sao lại lôi gia đình em vào chuyện này hay là em chưa dẫn đến nhà, giới thiệu gặp mặt ba má em hở các thím.
Các thím thông cảm bây giờ em mới được về nhà,hôm nay HN nóng dưa cháy ạ,nhân tiện cảm ơn luôn cái bác lúc trưa nhà ở bên Pháp Vân thấy em lập thớt ở trên này,ra ủng hộ em 25 nghìn dưa đã thế lại còn bo thêm 5 nghìn,cảm ơn bác nhiều..ba má em ra trông thay em rồi.Đọc mấy com mần của các thím thấy toàn bảo em chém gió không,nhưng mà nó là thiệt đấy ạ,tính em nó sinh ra đã vậy rồi,ăn nói rất lung tung,đôi chút có hơi sai sự thật...bọn bạn em dưới quê nó bảo em vui tính...gái làng nó lại bảo em là thằng dở hơi ăn cám lợn,mặc dù trong thâm tâm em nghĩ em vẫn là 1 người tài sắc vẹn toàn 10 phân vẹn mười.

Bây giờ vào chủ đề chính,con bé em dự là nó khá kết em đấy ạ,em vẫn kèm em ấy 3 môn toán lý hóa,mỗi tội nó hơi ngu dạy mãi mới vào..đến giờ ra chơi,em và thằng Tỉu đi đái,nó đang nói chuyện với nhỏ bạn thân trong lớp,quay ra phía cửa sổ gọi em:
-Chén ơi,cậu ra mua tớ chai nước nhớ
Đéo mẹ lúc ấy mặt em dài như cái bơm các thím ợ.đành dứt tiền mua cho em nó,mỗi ngày mẹ cho 20 ngàn để ăn sáng với ăn trưa,lúc về nó gửi trả em tiền nhưng mà em ko lấy,cho nó vipVậy là độ 2 lần đi đái với thằng Tỉu lần nào cũng nhờ mềnh mua nước,vậy là chừa luôn ra chơi ko dám đi đái.Thằng Tỉu nó đi cùng em,vừa đi vừa cười ,như bố chết không bằng,em bực lắm nhưng ko làm được gì,vì suy cho cùng kiếp chăn rau nó phải thế

Ngồi trong mấy giờ Anh,Văn thấy con bé cứ rút AIfôn3 ra nhắn tin với thằng ôn nào mà em sốt cả ruột,nó cũng hỏi số điện thoại em là gì cơ mà.Em bảo là vừa mất con Eodi má mua cho hơn 7 triệu,nó cứ ngồi trong giờ trách mình nào là:"Chén hư lắm","Không cẩn thận gì cả","đồ hậu đậu"...blabla..Mặc dù từ trước tới giờ em có biết di động là cái mịa gì đâu,cái cục gạch còn đang mơ,nói chi là mất cái AiFôn với chả EOdi.Nó hỏi ních chát thì em cho ngay,tối hôm ấy chát với em ấy tận 20 phút cơ mà cứ khoảng 4 phút em mới nhắn lại cho mình một tin với tiêu đề đại loại là :"ờ","ừ,cũng được","ừm",,em cũng dự là tim em ấy có mềnh rồi.ha ha
Mọi chuyện cứ tiếp diễn êm đẹp cho tới ngày hôm sau,ngày mà em bị lộ tẩy bản chất...........bản chất là 1 thằng bán dưa hấu

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Chắc 1 số thím cũng hỏi tại sao em trai quê mà cũng biết vào voz..thực tế là em có biết gì đâu...hơn tháng trước ba má kéo ra đây rồi nhét em đi vào mấy cái lớp học thêm loanh quanh khu đại học Bách khoa ấy ạ,chân ống thấp ống cao bước vào lớp thì lòng xao xuyến gái HN từ lúc ấy rồi,xấu có đẹp có,mông to có,ngực to có..cái gì cũng có.Tính em là vốn dĩ thật thà bước vào cái là lựa ngay bàn có gái xinh mà dấn vào thôichả nghĩ gì. úp mặt xuống bàn,,nghiêng mình sang bên ,nhìn bạn bên cạnh...nó lườm em,em lườm lại,em nháy mắt cho cái nữa..nó thở dài ... xách balo đi ra bàn khácchắc ngượng đây mà...Lúc đang học thì mấy cậu ở bàn trên nói mấy cái chuyện về 4rum mình,em thấy hay lên mỗi lần đi bắn gunny với thằng Tỉu lại mở voz lên đọc,cũng khoái.

Trở lại với cái mông đang ngồi trong lớp,con bé này xinh lắm cái thím ạ da trắng,mắt to,lốp căng đét,vòng 1 phải to bằng nửa trái dưa hấu của nhà em,em thì cả đời ăn dưa hấu rồi,nhưng mà chưa bao giờ sờ vào cái giống dưa này bao giờ cả.....lên lúc ấy cứ dán mắt vào mà nhìn thôi.Nó thì đang ngủ gật,được 1 lúc thì em lay nó dậy:
-ơ thế cậu ko học à
-ko,cuối năm đi lấy chồng
-sao lại thế
-học ko vào,thế cũng hỏi
Em ngỡ ngàng quá các thím ạ,xen thêm cả sự tiếc nuối..thế là với tấm lòng của 1 bậc đại trượng phu,mênh mông như biển lớn,em quyết tâm phải cứu vớt cuộc đời bất hạnh này.Nó hỏi em là từ đâu chuyển tới,em bảo là từ dưới quê lên,bố mẹ đi buôn bán tứ xứ nên phải đi theo...tiện thể kể luôn hoàn cảnh xuất thân của em..Lúc 3 tuổi đã biết quét nhà,rửa bát..6 tuổi,lên lớp 1 đã ra đồng gieo mạ,thu dưa phụ cho bố mẹ,12 tuổi đã thành thạo tất cả việc nội chợ trong ra đình,sáng cắp thau ra mương giặt quần áo,trưa về nấu cơm dọn dẹp nhà cửa,chiều đi thồ nước gạo, ngoáy cám cho lợn ăn..lên 16 tuổi đã biết đi cưa gái khắp làng trên xóm dưới,tham gia các hoạt động văn hóa trong làng xã,uy danh nổi như cồn đâu đâu cũng biết,người người ngưỡng mộ..ba hoa một lúc thì con bé nó hỏi:
-vậy chung kết là cậu có ny chưa
-chưa
-eo,thế là lừa đảo à
-ko thật mà tớ học cũng giỏi lắm,để tớ giúp cậu nhớ
-thôi ko cần
Đúng lúc ấy bà giáo dạy hóa gọi 2 đứa lên bảng,em đang cầm máy tính bấm bấm thì thấy mặt con bé cứ xị ra,thấy tội nghiệp vậy là em đọc luôn lời giải cho nó chép,5 phút sau nó xong bài đi về,em thì vẫn đứng đấy với cái bẳng trống không,đang định làm thì bà giáo bảo:
-anh này phắn
-anh là học sinh mới phải không?
-vâng vâng em tên là Chén
-à,vậy thì anh chén nhận 0 điểm
Em ăn 0,con bé được 10 điểm.Về chỗ nó cảm ơn em rối rít
-cảm ơn Chén nha.Nó cười toe 1 cái,em suýt ngất,nó bảo nó tên là Y,rồi 2đứa thân nhau từ đó

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Các thím ạ quê em cách Hà Nội khoảng 200km...Tháng trước ba má em chuyển em lên HN học cho nó chất...nói là chuyển thì ko phải nhà em thuê 1 cái nhà trọ ở huyện Thanh Trì,làng em nổi tiếng với nghề trồng dưa hấu,dưa to tổ bố độ bằng cái ca múc nước,nhà em với nhà thằng bạn thân em thu mua hết dưa trong làng lên trên đây bán.Nếu các bác đi qua đường Giải Phóng,trước cổng THPT Việt Nam Ba LAn tầm các buổi trưa chủ nhật,thấy một thằng da ngăm đen đội cái mũ tai bèo,chân đi chaco đứt dây,mặc áo thể thao của tuyển Italya thì đó là em.Dưa em bán 10k/1kí,mua 2 quả tặng 1 miếng ăn thử xem có ngọt ko.. ở quê..,em luôn là 1 thằng học rất giỏi,tích cực tham ra các hoạt động văn hóa văn nghệ,em được giải chú chim sơn ca của xã,được trao huân chương kháng chiến,bằng khen người tốt việc tốt...bla bla..rất nhiều.Gái làng bu em cứ phải gọi là như kền kền bu xác.Rốt cuộc là vẫn chưa có người yêu,em được chuyển vào 1 trường THPT gần nhà tầm 5km,à quên em và bạn em năm nay lên 12.
Sáng hôm lên nhận lớp,em cứ tưởng là học sớm như ở quê,thế là đến từ 5 rưỡi chả có ma nào...mình với thằng bạn,bạn em tên Tỉu,em tên Chén,khổ thế đấy các cụ dưới quê toàn đặt tên như thế thôi,bảo là để dễ nuôi,jj đấy..

Hai thằng ngồi cạnh gốc cây bóc bánh đúc ra ăn,khoảng 1 tiếng sau thì các bạn cũng đến.Con trai thì mình thấy xấu nhưng mà kết cấu nó được,đầu thằng nào cũng vuốt vuốt lên gió thổi hoài chả thấy bay kểu như baloteli ấy.
Còn con gái thì thôi rồi lượm ơi..xinh từ cái móng chân đổ đi,xinh từ cái mụn cứt ruồi đổ lại..em nào em lấy đều đẫy đà,không như mấy ẻm ở dưới quê

Hai thằng lại bắt đầu chúi mắt vào 1 cái mông,cái mông nhìn vừa quen vừa lạ,cứ đánh đi đánh lại với biên độ bằng khoảng 0.3 métthế là hai thằng cứ bám theo cái mông ấy,nó lắc sang bên nào đầu 2 thằng lại nghiêng về bên đó,cuối cùng là em ấy vào WC. Thằng Tỉu la lên:
-thôi chết rồi anh Chén ơi,mình đi tìm lớp thôi, chắc sắp chống rồi,sau một hồi thì cũng tìm được phòng A305,mệt bở hơi tai.Cô chủ nhiệm gọi hai thằng vào lớp:
-Hôm nay có 2 bạn Trần Chén và bạn Dương Tỉu đến học lớp ta,xin cả lớp cho 1 thằng pháo tay nào,em thì sướng lắm,còn thằng Tỉu nó hơi ngại thì phải. à đúng rồi nó mặc cái quần nâu vá lỗ chố thảo nào...cái thằng này đúng là ko có phong cách thế nào cả,trước khi lên HN mình cũng hỏi đám zai làng là gu thời trang trên đó thế nào,bọn nó bảo là quần rách rách,loang nổ,chấm bi..bla..bla..thế là em lấy cái kéo cắt ngay gần đũng cái quần bò xanh mà mẹ mới mua hồi tết,chạy sang bà mượn lọ vôi mà bà hay dùng để ăn trầu chấm chấm vào quần,rất là hợp tông..Chết mải lan man quá trở lại với chủ đề thôi.
Cô giáo kêu 2 đưa ngồi vào 2 cái bàn dãy dưới,đến cái bàn cuối cùng thì 2 thằng nhận ra 1 điều ...cái mông vừa nãy đang ngồi ạ..em với nó tranh nhau cuối cùng là em dành được,thế là em tót vào cái bàn ấy,cái mông cười tủm,à quên cô bé cười tủm 1 cái rõ là ấm áp.Em cũng đưa váy hình chữ V lên cằm....... cười 1 cái rất là sành điệu,,giống như trên cái quảng cáo keo bọt Oxy mà em hay xem trên vô tuyến.cô bé bịt miệng quay mặt đi em đoán chắc là xấu hổ kết mềnh rồi đây mà..

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

TÁN GÁI KHÓ THẾ SAO? (Chap cuối)

Thế rồi 2 vợ chồng đó và tôi cùng tiến về phòng lấy mẫu tinh dịch ở phía cuối hành lang. Tôi dừng lại ở phòng lấy mẫu số 1, còn hai vợ chồng nhà kia dừng ở phòng số 2. Vợ chồng nó đang định mở cửa vào phòng thì tôi gọi giật lại.

- Anh gì ơi!!!

Nghe tôi gọi, hắn quay lại:

- Gì thế?

- Hay anh đưa chị sang cả phòng này đi, mình three-some luôn cho vui.

Tưởng nghe xong hắn sẽ trợn mắt lên và chửi tôi, ai ngờ hắn cười hớn hở:

- Thôi khỏi, để vợ anh đứng ngoài, anh em mình vào tự thông cho nhau, ok em?

Thấy gặp phải cớm rồi nên tôi không dám nói gì, mở cửa chui lẹ vào phòng. Cái phòng khoảng 10 mét vuông, có một cái bàn, bên trên để một cuộn giấy ăn, một lọ bôi trơn, cao hơn tí là cái bồn rửa tay. Nhìn kĩ phía dưới gầm bàn có một chai Neptune loại nhỏ còn gần một nửa, chắc của thím Vozer nào đó dùng xong để lại. Xung quanh phòng dán đầy ảnh cắt ra từ mấy bộ phim sex của Châu Á, trong đó cái ảnh thánh nữ Ozawa được phóng to nhất, chiếm gần trọn một bức tường, tiếp đó là mấy ảnh nhỏ nhỏ, nhìn kỹ có cả ảnh của Can Lộ Lộ. Tự nhiên thấy hơi chạnh lòng và xót xa cho Bà Tưng, Phương Trinh với Ngọc Trinh của Việt Nam. Với những đóng góp to lớn của các chị cho sự nghiệp quay tay của du học sinh Liên xô Mĩ, họ xứng đáng được dán ảnh tôn vinh, thậm chí là ở vị trí trang trọng nhất trên bức tường danh vọng, à nhầm, bức tường dục vọng này.

Tôi rửa sạch sẽ cái lọ vừa được phát rồi bắt tay ngay vào việc chính. Tay trái tôi cầm cái lọ, tay phải cầm cái cần cầm rồi thuần thục làm cái việc mà tôi vẫn thường làm như cơm bữa. Giờ tôi mới hiểu xuất xứ của từ xóc lọ là ở đâu ra.

Nhưng hình như có gì đó không ổn. Sao thế này nhỉ? Thằng nhỏ mãi không chịu lên. Lúc chưa đi thì nghĩ đơn giản là vào đó chỉ xoẹt xoẹt mấy cái là xong, dễ như đánh răng. Nhưng thực tế bây giờ đang diễn ra không phải vậy. Ở cái phòng lạnh ngắt, xa lạ, đầy mùi ngai ngái, nồng nồng, khó chịu từ cái tinh chất của bao nhiêu thằng đàn ông đã làm vương vãi ra đây, thật khó để người ta tìm thấy hứng thú trong chuyện ấy, cho dù đó là cái chuyện người ta vẫn say mê và hào hứng tự làm mỗi ngày.

Tôi đưa mắt cầu cứu thánh nữ nhưng mắt thánh nữ vẫn nhắm nghiền tỏ vẻ bất lực, quay qua chị Can Lộ Lộ, chị Lộ vẫn dạng chân chổng mông ý nói cũng không có cách gì. Làm sao đây? Chẳng lẽ lại về tay không à?
Bất chợt, tôi nghe thấy rên ư ử ư ử, tiếng phành phạnh phành phạch phát ra từ căn phòng bên cạnh. À, thì ra là hai vợ chồng vừa nãy. Chắc chúng nó đang giao lưu và kết hợp để lấy mẫu. Nghĩ mà sao tủi thân quá, chúng nó bên kia thì sôi động, hào hứng và khí thế vậy, còn mình bên này thì tiu ngỉu thế này đây.

Những âm thanh đầy kích động ấy càng ngày càng quyết liệt và dồn dập hơn. Thằng nhỏ của tôi bắt đầu tò mò và cựa quậy ngóc đầu lên đòi xem. Ôi, ơn chúa, khi mà thánh nữ và chị Lộ đã bó tay thì hai vợ chồng nhà đó đã cứu tôi. Tôi thừa thắng xông lên, bắt kịp nhịp độ của vợ chồng nhà đó, bên ấy nhanh dồn dập thì bên này tôi cũng nhanh dồn dập theo. Tiếng phành phạch càng lúc càng tăng nhanh chóng mặt, đến lúc tốc độ tăng đến cực đại và khi con vợ hét lên “Ầu zét!!!!!!!” thì ở phòng bên này, tôi cũng chỉ kịp kêu thất thanh “Ấu zè!!!!!” rồi khuỵu xuống sàn nhà.

Tôi chìm trong cơn đê mê phải đến mấy phút mới tỉnh táo trở lại. Mắt lim dim nhìn xuống, tôi sững người khi thấy cái lọ vẫn y nguyên trên tay tôi. Ôi, thôi chết mịa tôi rồi. Mải đua tốc độ với vợ chồng nhà bên, tôi quên mất rằng hôm nay mình phải cho mẫu vào lọ chứ không được để cho bọn chúng nó tự do, muốn bay đi đâu thì bay giống như mọi ngày.

Tôi thật sự hoang mang không biết phải làm sao giờ. Khó khăn lắm mới hoàn thành được công việc, giờ phải làm lại chắc phải đợi một hai tiếng nữa, phải cho quân lính và súng ống nó nghỉ ngơi chứ.

Ở phòng bên, hai vợ chồng đó đã xột xoạt kéo quần và thắt dây lưng leng keng. Bên này, tôi vẫn ngồi đó thẫn thờ nhìn xác đám quân lính đang nằm la liệt dưới sàn nhà trên vũng máu, à nhầm, vũng nước. Trông tôi giống một vị tướng bại trận, bất tài, ham vui, chạy theo dục vọng của bản thân mà quên việc lớn, mà để quân lính chết thảm, chết phí chết hoài.

Tôi cứ ngồi lặng người trong đó mà vẫn chưa tìm ra kế sách gì. Bất chợt có tiếng gõ cửa phòng “Cạch! Cạch! Cạch!” rồi tiếng người nói vọng vào:

- Xong chưa anh gì ơi, nhanh cho em vào cái, đến lượt em rồi, đợi nãy giờ này.

Tôi luống cuống chẳng biết trả lời sao thì cái thằng chó đó lại gõ tiếp “Cạch! Cạch! Cạch!”:

- Này, sao không trả lời thế? Hay là đột quỵ rồi à? Thượng mã phong à? Đậu má, quay tay mà cũng thượng mã phong được.

- Đợi tí, xong rồi đây.

Không còn cách nào khác, thôi thì có còn hơn không, tôi đành cúi xuống nền nhà hốt xác của đám tinh binh bại trận cho vào lọ, được tí nào hay tí ấy. Các cụ nói, bát nước đã đổ đi không thể hốt lại được, may mà đây là dịch chứ không phải nước.

Tôi mang cái lọ mẫu của tôi ra chỗ quầy để giao cho con y tá. Hai vợ chồng nhà kia cũng đang đứng đấy. Nhìn cái lọ của chúng nó đầy tràn còn của tôi được có tí tẹo dưới đáy lọ, nhục không để đâu hết nhục. Đã thế thằng chồng còn quay sang hỏi han:

- Ở trong lâu vậy mà được có tí thế thôi à? Vậy mà còn đòi three-some. Bố thằng bệnh.

Thôi thì giờ nó nói, nó chửi gì mình cũng đành gục mặt mà nghe thôi, cãi sao được. Của nó đầy tràn cả lọ thế cơ mà.

Tôi lủi thủi quay ra ngoài đợi lấy kết quả. Vừa quay ra, tôi thấy ngay chị áo hồng lúc nãy đang ngồi ngay phía sau tôi. Đã định lờ đi cho đỡ nhục nhưng bà ấy lại cố tình gọi tôi:

- Có vậy thôi à em? Thế mà chị tưởng ghê gớm lắm!

Tôi cúi gằm mặt lẩn ra ngoài cửa, không dám ngồi trong phòng nữa. Thời gian chờ kết quả chỉ 30p thôi nhưng với tôi đúng là địa ngục. Nếu kết quả bất lợi, tôi sẽ không lấy được vợ, bố mẹ khinh bỉ, bạn bè coi thường, người thân dị nghị. Cuộc đời tôi đặt hết cả vào cái tờ giấy kết quả này đây.

- Ai là Phèo, vào nhận kết quả nhé!

Đã có kết quả rồi. Tôi run run lê từng bước vào trong mà ngỡ như bước lên vành móng ngựa nhận bản án của cuộc đời. Tôi sẽ được thả tự do để tự tin lấy vợ, hay sẽ lãnh bản án chung thân suốt đời quay tay đây?

Hồi hộp mở tờ kết quả, tôi như không tin vào mắt mình. Không tin vào sự thật phũ phàng này. Tôi thét lên hỏi bác sĩ?

- Thế này là sao hả bác sĩ? Tại sao lại thế?

- Là vô sinh rồi.

- Sao lại thế được, không thể thế được.

- Tinh trùng vừa yếu, vừa thiếu.

- Lý do? Hãy cho tôi một lý do, sao lại yếu, lại thiếu?

- Quay tay quá nhiều, tinh trùng cung không đủ cầu, nhà máy sản xuất không kịp, dẫn đến quá tải, treo máy luôn.

- Không khởi động lại được ạ?

- Chịu. Cái này là lỗi phần cứng rồi.

Tôi thất thểu ra về. Trời mưa như trút. Tôi mặc kệ, để mưa cuốn hết tủi nhục, cay đắng trong tôi. Mưa hôm nay lấy nước từ biển về hay sao mà mặn thế. Cay hết cả mắt, chát hết cả miệng tôi rồi. Không phải đâu, tôi đang khóc đấy. Nhưng tôi chợt nghĩ, việc éo gì phải khóc nhỉ, không lấy được vợ thì mình vẫn còn đôi tay, bàn tay ta làm lên tất cả, làm được mọi việc, kể cả việc thay thế một người vợ. Tôi xòe hai bàn tay ra, hai bàn tay tuy lười lao động nhưng lại rất lắm vết chai sần của bao lần tác nghiệp. Còn bàn tay ấy là còn hạnh phúc, còn ý nghĩa của cuộc sống, còn những phút giây thăng hoa. Tôi tự nhiên thấy phấn chấn và nhẹ nhõm hơn hẳn. Miệng nghêu ngao câu hát hòa với nhạc nền là tiếng mưa cho lòng thêm yêu đời…

“Quay tay thêm một lần
Rồi một mình lại quay tay thêm vài lần
Để lòng mình ôi lâng lâng ôi lâng lâng không ngại ngần…

Ầu ầu ầu ấu ze, ầu ầu ầu ấu ze
Ta về quay tay về quay tay

Ba hôm quay một lần
Rồi thòm thèm lại hai hôm quay một lần
Mặt bần thần, tay rung rung, môi run run như thằng đần

Ầu ầu ầu ấu ze, ầu ầu ầu ấu ze
Ta về quay tay về quay tay…”

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Ở ngay bên đường, có một cây táo. Và hằng ngày, có một cậu bé luôn luôn đến dưới gốc cây ấy để chơi đùa. Họ cùng nhau làm mọi chuyện, mỗi khi có chuyện gì, cậu bé đều kể cho cây nghe- và cây táo ấy luôn ngả cành xuống như để lắng nghe những câu chuyện mà cậu bé kể.

Sau đó vài năm, khi đó cậu bé đã 15 tuổi và số ngày mỗi năm cậu chơi với cây táo chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một hôm nọ, cậu bé đó đến bên gốc cây táo và nói:

-Cây ơi, nhà tôi nghèo quá, tôi không có tiền để trang trải việc học
Vậy hãy hái những quả táo của tôi và đem bán đi, cậu sẽ có tiền cây táo đáp lại

Thế là cậu bé hái xuống và đem bán.
Bẵng đi vài năm sau, khi ấy, cậu bé ngày nào đã trở thành một doanh nhân thành đạt. Số lần cậu bé đến chơi với cây táo còn ít hơn cả ngày xưa. Một hôm, cậu bé đến bên cây táo và nói:

-Tôi muốn biết một chuyến đi du thuyền như thế nào nhỉ? Nhưng lại không có tiền để mua thuyền, tôi phải làm sao đây?
Vậy hãy chặt lấy phần thân và cành của tôi đi và đóng thành một con thuyền cây táo ôn tồn mói

Và cậu bé làm theo.
Đi qua nhiều năm. Bây giờ cậu bé đã trở thàn thành một già nua. Một hôm, cậu bé lại đến gốc cây táo ngày xưa...

Xin lỗi cậu cây táo nói- tôi chỉ còn là một cái gốc không hơn không kém, tôi không thể giúp gì cho cậu rồi
Tôi chỉ muốn có một chỗ để ngồi xuống. cậu bé nói
-Vậy hãy ngồi lên đây, tuy chỉ là một cái gốc nhưng nó sẽ giúp cậu đỡ mỏi chân

Cậu bé ngồi xuống. Bỗng, kỉ niệm ngày xưa chợt ùa về, tháng ngày cậu chơi cùng cây táo, những lúc vui đùa. Bây giờ đã trở thành mây khói và cát bụi. - ST

---------

Tình bạn giống như sức khỏe tốt, giá trị của nó ít được nhận ra cho tới khi nó đã bị đánh mất.

7 CON SỐ CỦA MỖI NGƯỜI

1. Nếu một người CƯỜI quá nhiều, kể cả cười ở những thứ ngớ ngẩn, thì SÂU THẲM trong tâm hồn, người ấy thấy CÔ ĐƠN.

2. Nếu một người NGỦ nhiều hơn bình thường, thì người đó đang BUỒN.

3. Nếu một người NÓI ít, nhưng NÓI nhanh, người đó đang có BÍ MẬT.

4. Nếu một người không thể KHÓC, người đó là con người YẾU MỀM.

5. Nếu một người có cách ĂN khác thường, người đó đang CĂNG THẲNG.

6. Nếu một người KHÓC bởi những thứ nhỏ nhặt, người đó NGÂY THƠ và ĐA CẢM

7. Nếu một người dễ GIẬN bởi những điều nhỏ nhặt hay những điều dù ngốc nghếch, có nghĩa là người đó cần TÌNH YÊU

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

TÁN GÁI KHÓ THẾ SAO? (Chap 6)

Mấy ngày sau đó, nàng không cho tôi chơi xếp hình, vì sợ xếp nhiều tinh binh nó mỏi. Nàng bảo rằng phải kiêng thì kết quả xét nghiệm mới tốt, nếu không kiêng thì đến hôm xét nghiệm không còn những chiến binh tinh nhuệ nữa mà chỉ còn toàn mấy thằng cụt tay, cụt chân, thiểu năng và tự kỷ thôi. Nàng còn mua cho tôi nào là ngọc dương (hay còn gọi là dái dê), rồi thì ngọc kê (hay còn gọi là dái gà) để tôi tẩm bổ. Mấy bữa đầu chưa biết chế biến thì toàn ăn dái luộc. Sau ăn dái luộc nhiều cũng ngái nên nàng đã chế biến thành các món khác cho tôi thay đổi khẩu vị như dái kho, dái xào, lẩu dái, rồi cả sinh tố dái.

Đúng là ăn gì bổ nấy thật, sau vài ngày ăn mà lại không được xả nên tôi cảm giác lúc nào trong người cũng căng tràn, hừng hực khí thế. Ra đường phải mặc hai quần sịp để đảm bảo an toàn. Tất cả đã sẵn sàng để chuẩn bị cho cuộc chiến quan trọng nhất.

Thế rồi ngày trọng đại ấy cũng đã tới. Sáng hôm đó tôi dậy sớm, lấy 3 cái sịp mặc vào cẩn thận, lót dạ bằng chục dái dê dái gà hầm thuốc bắc. Xong xuôi, tôi lặng lẽ tiến đến bàn thờ tổ tiên, thắp 3 nén nhang, mặt thành kính, miệng lầm rầm khấn vái:

- Con lạy thổ công thổ địa, thần linh bốn phương, lạy các cụ tứ đại, tam đại, nhị đại, nhất đại, phù hộ độ trì cho tinh trùng của con mạnh khỏe, sống lâu, đánh đâu thắng đó.
Mẹ tôi thì không nói gì, chỉ đứng phía sau nhìn tôi khấn vái, rồi sụt sùi khóc. Rồi đợi tôi khấn xong, mẹ nắm tay dặn dò:

- Con à! Cố lên con nhé, mẹ tin con sẽ làm được. Vào đó cứ bình tĩnh, tự tin, chiến thắng con nhé.

- Dạ, mẹ yên tâm.
Con đi nặng một lời thề
Không đầy một lọ không về quê hương.

Nơi tôi đến xét nghiệm là một phòng khám tư nhân, khá đông người ngồi đợi ở mấy hàng ghế đặt sẵn trong phòng. Tôi cũng hoang mang chưa biết thủ tục và quy trình ra sao nên cứ ngồi quan sát xem tình hình thế nào đã. Tôi bèn ngồi vào cái ghế trống duy nhất còn lại, bên cạnh là một chị áo hồng còn khá trẻ, khoảng gần 30 tuổi. Thấy tôi ngồi xuống, chị quay sang tôi mỉm cười rất thân thiện:

- Em đi xét nghiệm tinh trùng à?

- Dạ vâng. Còn chị? Chắc cũng đi xét nghiệm tinh trùng hả?

- Không, chị đưa chồng chị đi thôi.

- Anh nhà chị bị yếu à?

- Không, anh ấy khỏe lắm, cứ hùng hục hùng hục, một ngày có thể làm cả chục lần, nhưng…

- Nhưng sao chị?

- Hùng hục được tí là out luôn.

- Chán nhỉ!

- Ừ, thế nên 3 năm rồi mà đã có con đâu, chắc tinh trùng có vấn đề. Thế còn em? trông ngon thế này mà cũng phải đi khám sao?

- Dạ, em thì bị cái bệnh lâu quá.

- Là sao em?

- Dạ, tức là hùng hùng lâu quá, hàng tiếng đồng hồ chưa out, nhiều lúc khiến các bạn tình mệt.

Nghe đến đây, mắt chị chợt buồn xa xăm, rồi chợt thốt lên một câu nghe sao não lòng…

- Ước gì…

- Ước gì sao chị?

- À không, không có gì đâu em.

- Chị đừng ngại, cứ nói ra đi, có ai đánh thuế ước mơ đâu.

- Ừm, ước gì, chồng chị được một phần của em…

- Chị à, tuy chồng chị không được một phần của em, nhưng em có thể một lần là chồng chị mà.

- Cái này, để tí chồng chị ra chị hỏi anh ấy xem sao.

- Ôi, thế thôi ạ. Không cần hỏi đâu, coi như em chưa nói gì ạ.

Chị mỉm cười quay đi, còn tôi, cúi mặt xuống vì ngại. Được tí, tôi lại lân la hỏi chị.

- Thế tí làm thủ tục xét nghiệm thế nào hả chị?

- Em ra lấy số, khi nào đến số của mình thì lên ghi tên, nộp tiền, rồi đi lấy tinh trùng thôi.

- Mình ngồi xếp hàng ở đây rồi các cô y tá kia sẽ lấy cho mình hả chị?

- Không, họ đưa cho em cái lọ, rồi vào trong phòng kia tự lấy.

- Cái lọ nhỏ nhỏ kia ấy ạ?

- Ừ, đúng rồi.

- Nhưng kích cỡ của mỗi người là khác nhau, người to người nhỏ, sao cho vừa vào cái lọ ấy được nhỉ?

- Em hiểu lầm rồi, cái lọ đó là để đựng tinh trùng thôi, không phải công cụ hỗ trợ.

- À, dạ. Em hiểu rồi. Cảm ơn chị.

Nói rồi tôi đi lấy số và đợi đến lượt mình. Lúc tôi nhận lọ và đi vào phòng lấy tinh trùng thì cũng có một cặp vợ chồng đi vào cùng tôi. Con vợ nhìn ngon chảy nước miếng. Mông ngực đẫy đà, quần sooc bó sít đến tận đít. Thằng chồng sướng vãi, có con vợ vào hỗ trợ lấy tinh trùng cho, nhìn lại mình thấy tủi thân, chỉ có mỗi mình với đôi bàn tay. À, mà biết đâu nó vào cùng một phòng với mình thì sao? Nếu vậy thật thì mình sẽ rủ three-some cho vui.

TÁN GÁI KHÓ THẾ SAO? (Chap 5)


Tôi thất thểu lê bước trở về. Về đến nhà, bố mẹ tôi đã ngồi đợi sẵn trước cổng. Mịa nó, thật xót xa. Đi nước ngoài về ông bà ấy không thèm đón, thế mà đi tán gái về thì lại rủ nhau ngồi chực sẵn đợi ở ngõ.
Vừa thấy tôi, bố tôi đã hỏi ngay:

- Sao con? Buổi đầu thành công tốt đẹp chứ?

- Dạ, suýt hỏng chym ạ.

- Sao? Làm gì mà đã đến mức ấy. Chả lẽ con Nở ấy nó dâm vậy cơ à?

- Dạ không, không phải con Nở, là con chó.

- Gì? Mày? Mày biến thái bệnh hoạn thế sao con? Làm tình với cả chó à?

- Làm cái gì? Suýt bị chó cắn mất chym, suýt bị lão Dở đánh thành tật ấy.

- Mày là khách, sao lão ấy dám? Hay là mày lại gây ra lỗi gì?

- Lỗi gì đâu, ngược lại, con còn giúp con gái ông ấy nữa chứ.

- Giúp gì?

- Dạ, giúp tắm rửa, kỳ lưng kỳ đít.

- Thằng ngu này. Còn vác được xác về là may rồi đấy.

Thế rồi bố mẹ tôi buồn bã trở vào nhà. Nghĩ cũng chán, đi làm ôsin thì bị đuổi về nước, đi tán gái thì bị chó săn. Cái số mình đúng là đen như củ thục mà nhục như củ sen.

Thế là những tháng ngày sau đó tôi chìm đắm trong tuyệt vọng, chán nản, chìm trong men rượu và nước mắt. Bố mẹ sợ tôi nghĩ quẩn làm liều nên cũng không dám trách móc gì cả, chỉ nhỏ nhẹ động viên: “thôi con ạ, đừng buồn, hãy cứ lao động hăng say, vận may sẽ đến”.

Đúng dịp đó, đầu làng tôi có khai trương quán internet, khuyến mại giảm giá. Vậy là tôi vùi đầu vào cái quán đó ngày đêm cho quên đi nỗi sầu thất tình, thất nghiệp. Ôi, đời mình, buồn như chuyện tình Lan và Điệp.

Tôi hay vào chat room để tán gái với hi vọng là ở thế giới ảo, việc tán gái tìm vợ sẽ bớt gian nan hơn. Nhưng thú thực, đôi khi, nó cũng phũ phàng không kèm ngoài đời. Ví dụ như lần đó, sau một hồi chém gió, có em gái muốn xin webcam của tôi. Tôi vốn ga-lăng nên cho luôn. Nhìn thấy webcam của tôi, em ấy đã hỏi luôn:

- “Anh đang đi chơi sở thú à? Anh chỉnh webcam qua mặt anh để em nhìn anh tí, cứ quay con khỉ làm cái gì”.

Mình kiêu không thèm trả lời nữa, nhấn ignore luôn. Bố con điên.
Nhưng mình vẫn kiên trì lì mặt la liếm trong các room. Và trời đã không phụ công người. Đó là một ngày đẹp trời, tôi đang dùng nickname là chí_phèo_bán_bánh_bèo thì thấy một nickname khác là thị_nở_buôn_dưa_bở. Nhìn cái nick đó tôi nhớ ngay đến nàng, với hai quả mít lủng lẳng, và những gai mít đã đâm vào tim tôi những vết đâm rỉ máu đến giờ vẫn đau. Tôi cũng tưởng đó là Nở, nhưng sau mới biết là không phải. Rồi tôi nhảy vào làm quen luôn.

- Chào Thị Nở, hôm nay không bán dưa bở à?

- Chào anh Phèo, hôm nay trời mưa gió chán quá, buôn bán gì được anh

- Trời mưa gió, nhưng với anh, hôm nay là ngày đẹp trời lắm

- Tại sao anh?

- Được làm quen và nói chuyện với Nở, thì dù trời có mưa dông anh vẫn thấy trong lòng ấm áp, nắng tỏa trong lòng.

- Ôi, anh chém gió hay quá. Thế còn anh Phèo, sao không đi bán bánh bèo?

- Anh đã tìm được báu vật của cuộc đời mình rồi, cần gì bán bánh nữa.

- Báu vật gì thế?

- Là em đó, Nở của anh đó.

Đụ má, éo hiểu sao lúc ấy lại chém gió kinh thế, chứ bình thường ngồi nói chuyện trực tiếp tôi nói ngu bỏ mịa, được vài câu là cứng họng. Sau đó chúng tôi nói chuyện, tán tỉnh rất lâu, tình cảm càng ngày càng gắn bó, một ngày không online nói chuyện với nhau là thấy nhớ. Điều may mắn hơn là nhà nàng ở thị trấn, cách làng tôi chỉ hơn chục cây số. Ôi, đúng là duyên trời định. Cho đến một ngày, nàng hỏi tôi:

- Anh là Việt Kiều Hàn Quốc, chắc cũng biết tiếng Hàn nhỉ?

- Biết chứ.

- Vậy muốn nói từ “Anh” bằng tiếng Hàn thì nói thế nào?

(Ôi, ngon, đúng mỗi từ duy nhất mình biết vì cũng hay xem phim Hàn)

- Từ “Anh” à? Tiếng Hàn nói là “Ụp-pa” em ạ.

- Thế còn từ “Em”? –Nàng lại hỏi tiếp.

- “Em” là “Ụp-ma”.

- Thế còn “yêu” nói thế nào?

- “Yêu” à? Yêu là “Ụp-sọt”.

- Anh ơi

- Sao em?

- Em muốn nói với anh câu này.

- Câu gì? Nói đi em.

- Ụp-ma ụp-sọt ụp-pa

Mịa, tôi cũng đéo hiểu nàng vừa nói cái gì, lại phải đọc lại rồi ghép từ, hóa ra, đó là lời tỏ tình của nàng. Và chúng tôi yêu nhau từ đó.

Thời gian thấm thoắt chym đưa, vậy là tôi đã chính thức có bạn gái được 3 tháng. Dù chỉ là 3 tháng ngắn ngủi nhưng nó đã mang lại cho tôi biết bao nhiêu điều lạ, bao trải nghiệm thú vị, bao cảm giác thăng hoa cực khoái mà nó mang lại. Từ một thằng ngày nào run run khi nắm tay con gái thì giờ tôi đã biết kỹ thuật rung rung khiến nàng phê tê tái. Từ một đứa ngày ngày chỉ biết qua tay miệt mài thì giờ tôi đã có thể thoải mái xếp hình mê say miệt mài. Ôi, tình yêu thật tuyệt diệu và thiêng liêng. Xin cảm ơn tình yêu.

Nhưng chuỗi ngày hưởng lạc, quằn quại trong cái thanh cao, thiêng liêng của tình yêu đã có vẻ như sắp kết thúc khi nàng thông báo cho tôi một tin rất nghiêm trọng: Mẹ em nói muốn gặp anh gấp. Tôi nghe tin mà như sẽ đánh ngang chym. Có lẽ nào mẹ nàng đã biết chúng tôi xếp hình với mật độ dày đặc trong thời gian qua? Làm sao bà ấy biết được nhỉ? Dù là sử dụng liên tục nhưng hàng còn mới, còn chắc chắn lắm, vẫn trong thời gian bảo hành, sao đã xuống cấp đến nỗi để bà ấy nhận thấy được chứ.

- Sao mẹ lại muốn gặp anh bất ngờ thế em nhỉ?

- Không sao đâu anh. Không việc gì phải lo lắng cả. Lần nào em có bạn trai mới mà bà ấy chẳng đòi gặp gấp. Mấy lần đầu em còn thấy lo, chứ giờ thì quá quen rồi.

Đúng giờ hẹn, tôi đến gặp mẹ nàng. Khi nàng dẫn tôi vào, mẹ nàng ngồi đợi sẵn ở phòng khách. Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng ngồi ngay cạnh tôi, còn mẹ nàng ngồi ghế đối diện. Thú thực gặp mẹ nàng tôi khá bất ngờ, vì không ngờ bà vẫn còn ngon nghẻ thế, nhìn khuôn mặt có nét gì đó rất giống Can Lộ Lộ. Còn bộ ngực thì, chẹp chẹp, Bà Tưng nhìn thấy cũng phải khóc rưng rưng.

- Cậu có biết vì sao tôi muốn gặp cậu không? – Mẹ nàng lên tiếng với giọng rất lạnh lùng.

- Dạ, chắc là vì chuyện tình cảm của con và em.

- Đúng thế. Khi biết chuyện cậu và con tôi yêu nhau đã 3 tháng, tôi rất lo lắng.

- Dạ, cô yên tâm, bọn con yêu nhau trong sáng, chưa từng đi quá giới hạn đâu ạ.

- Tôi không quan tâm đến chuyện trong sáng, mà tôi lo là lo cái chuyện trong tối kìa.

- Dạ không ạ. Kể cả là trong tối thì bọn con vẫn rất trong sáng, con xin thề là chưa đi quá giới hạn ạ.

- Thế nào là chưa đi quá giới hạn? Cái khái niệm giới hạn nó rất mơ hồ, không ai quy định được cả. Nhỡ đâu, giới hạn của cậu không phải là cái màng mọi người vẫn nghĩ mà nó lại sâu hơn, thậm chí nó nằm tận đáy tử cung của con tôi, thế thì đúng là cậu không đi quá giới hạn thật.

- Dạ, không tin, cô có thể mời bác sĩ sản khoa về check hàng của con ngay tại đây, đảm bảo vẫn còn nguyên tem, nguyên hình, nguyên khổ, không rách rời, không chắp vá. Hoặc nếu thích, cô có thể tự tay kiểm tra. Em, đi ra ngoài để mẹ và anh tự nhiên.

- Thôi khỏi, tôi đùa cậu tí cho vui thôi, chứ con gái tôi làm gì còn giới hạn nữa mà sợ cậu vượt quá. Cái giới hạn đó bị phá từ khi nó yêu thằng đầu tiên. Nghe đâu nó giữ gìn được 5 ngày. Còn từ những thằng sau đó, chỉ khoảng 2 hoặc 3 ngày là con gái tôi nó đòi xếp hình. Thậm chí, có thằng còn xếp hình luôn trong ngày đầu.

- Thế tại sao cô vừa nói là cô rất lo lắng khi con và em yêu nhau?

- À, là thế này, con gái tôi cũng chán yêu đương chơi bời rồi, giờ nó muốn lấy chồng, sinh con, nó cũng nói là muốn cưới cậu làm chồng. Vậy mà cậu với nó xếp hình triền miên trong 3 tháng, không dùng biện pháp phòng tránh nào thế mà đến nay nó vẫn chưa có thai? Cậu bảo sao tôi có thể yên tâm để cho con tôi lấy cậu? Nhỡ đâu cậu tịt ngòi thì sao? Phải có thai tôi mới cho cưới.

- Thế tóm lại, bây giờ cô muốn gì?

- Tôi muốn cậu đi xét nghiệm tinh trùng. Nếu kết quả xét nghiệm tinh trùng của cậu ngon, tôi sẽ để cho cậu và con gái tôi xếp hình tiếp, khi nào có thai thì cưới. Còn nếu kết quả xét nghiệm nói rằng cậu tịt, thì tôi yêu cầu cậu chấm dứt với con tôi để nó còn đi kiếm thằng khác.
- Nhưng nhỡ đâu không phải tại con mà là tại em nhà mình tịt thì sao?
- Vớ vẩn, con tôi cực nhạy, phá thai 4 lần rồi đấy.
- Phá thai nhiều cũng có nguy cơ gây vô sinh đấy ạ.
- Chém gió. Tôi phá thai mười mấy lần đây, có sao đâu, giờ nếu thích, tôi vẫn đẻ cho cậu xem. Mang kết quả xét nghiệm về đây rồi ta nói chuyện tiếp.

Rời nhà nàng mà tôi thấy lòng tự ái ghê gớm. Đụ má má nàng chứ, nhìn tôi menly, trâu bò thế này mà bà ấy dám nghi ngờ tôi vô sinh à? Chả lẽ lúc đó tôi lại xông vào hiếp luôn cho bà ấy biết sức mạnh của tôi ấy chứ. Động chạm đến lòng tự trọng của đàn ông là không được với tôi đâu. Thằng đàn ông nhục nhất không phải là bị chê nghèo, xấu zai, đần độn, mà là bị chê yếu sinh lý. Cũng may có nàng an ủi, động viên, bảo là anh đàn ông xịn thì sợ gì, cứ đi xét nghiệm đi, về đưa giấy kết quả cho mẹ em sáng mắt ra, không còn lý do gì để ngăn cấm tụi mình nữa. Ok, đi thì đi, cây khô không sợ chết cháy.

TÁN GÁI KHÓ THẾ SAO? (Chap 4)


Bố nàng rót nước mời tôi, còn tôi, nhẹ nhàng đặt túi bưởi lên bàn, rất lễ phép và thẽ thọt:

- Dạ, cháu vừa ở bên Hàn Quốc về, có mua được ít trái cây đặc sản, biếu bác ạ.

- Cháu bày vẽ, khách sáo quá. Mà đi Hàn Quốc về mua gì ngon ngẻ thì không mua, mua mấy quả cam héo thế làm gì? Cam nhà bác rụng đầy vườn, chó nó cũng không thèm ăn.

- Dạ, bác nhầm rồi ạ, đây không phải là cam đâu, là bưởi đấy. Lúc mới mua còn tươi và ngon lắm, tại đi máy bay nó nhồi nhét khách nên bị dập và hơi héo tí. Gọt đi vẫn ăn tốt bác ạ.

Ngồi với bố nàng một lúc khá lâu mà nàng vẫn chưa tắm xong. Nói chuyện với cái lão già này không hợp nên tôi với ông ấy hầu như chỉ ngồi im nhìn nhau. Lão ấy nhìn tôi với anh mắt gườm gườm cảnh giác, còn tôi nhìn lão ấy như nhìn một con kì đà cản mũi, phá đám sự nghiệp cua gái của tôi.

Nhìn lão chán tôi lại đảo mắt nhìn quanh nhà. Nhà éo gì mà bừa bộn thế, quần áo vứt lung tung từ nền nhà lên đến bàn, đến giường, lên đến nóc tủ, lên cả ban thờ, coóc-sê, xơ-lít treo lủng lẳng. Nhìn cái cooc-sê tôi đoán được đó là của nàng, vì nó to bằng cỡ hai cái thùng xách nước buộc vào nhau, đi ăn cướp chỉ cần lấy một bên cooc-sê của nàng chụp kín đầu, khoét 2 cái lỗ ở mắt là thành nin-ja luôn, hoặc giả sử nàng có bị hiếp dâm, chỉ cần chụp cái cooc-xê lên đầu thằng yêu râu xanh và giữ chặt là đảm bảo nó chết ngạt.

Bất chợt nhìn thấy cái ảnh 2 người chụp rất tình cảm treo trên tường, tôi liền hỏi:

- Kia chắc là bác gái hả bác?

- Ừ đúng rồi.

- Bác gái nhìn ngon phết nhỉ?

- Cũng tạm.

- Thế còn cái thằng bên cạnh đang ôm bác gái là thằng nào đấy ạ? Chắc là ông nội ạ?

- Không, là tao đấy.

- Ôi, cháu xin lỗi, tại cháu thật thà quá, nghĩ sao nói vậy.

Sau câu vỗ mặt vừa rồi của tôi, tôi thấy mặt lão ấy đỏ gay có vẻ đang rất cay cú. Thế nên tôi phải nghĩ cách lượn đi kẻo lão ấy điên lên xua chó cắn tôi thì toi.
Làm bộ ngó nghiêng tí, rồi tôi nói:

- Em nhà mình tắm lâu thế nhỉ? Không biết có chuyện gì không, để cháu xuống xem thế nào.

Dứt lời là tôi té luôn ra ngoài giếng, để mặc lão ngồi một mình trong nhà.
Tôi mon men ra chỗ gần nhà tắm vừa để ngắm cảnh, hóng gió, vừa hy vọng biết đâu cái nhà tắm không được che chắn kỹ thì tôi lại kiếm chác được tí, thậm chí là cả hai tí. Nhà tắm được xây khá đơn giản ngay góc sân, cạnh cái giếng khơi. Cửa nhà tắm được che bằng tấm gỗ đã mục và thủng lỗ chỗ.

Cách nhà tắm khoảng 3 bước chân, tôi đã nghe tiếng nước xối ào ào, rồi tiếng da thịt bì bạch, phì phạch. Nghe thế thôi đã thấy nóng ran cả người. Rồi nghĩ đến hình ảnh 2 quả mít lủng lẳng trên ngực, 2 quả dừa vắt vẻo sau đít, đầu óc tôi chợt quay cuồng, tôi đánh liều tiến lại gần, đưa mắt vào cái lỗ to nhất trên tấm gỗ chắn trước cửa nhà tắm.

Ôi chội ôi, cái gì thế này, sao mà to thế, Thủy Tốp phải gọi bằng cụ còn Elly Trần gọi bằng sư phụ. Miệng tôi há hốc vì sốc và dãi nhỏ hứng đầy cốc. Mắt tôi đờ đẫn nâng lên hạ xuống theo từng chuyển động tưng tưng của hai quả mít. Nhưng cảm thấy thế vẫn còn ít, tôi liền hạ thấp độ cao, đưa máy quay đến vị trí của một cái lỗ thấp hơn của cánh cửa để tiếp cận mục tiêu phía dưới 2 quả mít. Thế nhưng trong lúc mải di chuyển, tôi húc ngay cằm vào thanh gỗ đóng ngang cánh cửa nghe tiếng “Cục” một cái.

- Ai đấy? Ai ở ngoài đấy?

Chết mịa tôi rồi, lộ rồi. Tôi đứng tim mất vài giây, không biết xử lý sao. Bỏ chạy cũng không được, chó nó sẽ đuổi cắn mình chết luôn. Im lặng cũng không xong, nàng sẽ phi ra và tóm cổ tôi ngay. Không còn cách nào khác, tôi đành bịt mũi lại để giả giọng đàn bà:

- Mẹ đây, mẹ đây…

- Mẹ à? Sao hôm nay mẹ tập tạ về sớm thế? Mà giọng mẹ bị sao vậy?

- Ừ, mẹ bị tạ đè, rơi trúng mồm, đau quá nên về sớm, và giờ giọng mới rè rè vậy đấy.

- Mẹ ơi, mẹ lấy giúp con cái bông tắm cái, con đang gội đầu, không mở mắt ra được, sợ dầu gội vào mắt lắm.

Ôi ông trời ơi, sao cứ thử thách giới hạn chịu đựng của con vậy trời? Quả này mà con có đi tù thì không phải lỗi tại con đâu nhé, là trời bắt con phải gây tội đấy.

- Ừ, đây, mẹ vào đây.

Nói rồi tôi với cái bông tắm treo trên tường, run run đẩy cánh cửa gỗ ra và lách người vào. Oh my Chúa tôi, giờ đây, lồ lộ ngay trước mắt tôi là tấm thân ngọc ngà và đồ sộ của nàng đang phơi bày tênh hênh đầy trần trụi và mời gọi. Chúa ơi, con cũng chỉ là người trần mắt hột, sao cưỡng lại được những ham muốn phàm tục này. Trong tích tắc nào đó, tôi đã nghĩ, hay là kệ mịa nó, cứ cầm súng lao vào hiếp luôn cho sướng, rồi ra sao thì ra. Nhưng cũng may là tôi còn kịp nhớ ra rằng, bố nàng, và đặc biệt là con chó đang ở nhà. Tôi mà làm bậy thì con chó nó lao vào tớp chym của tôi luôn.

Thế rồi, tôi cứ đứng ngẩn tò te ra đấy mà ngắm nàng từ đầu đến chân, quên mất cả nhiệm vụ của tôi vào đây là để làm gì.

- Ơ kìa mẹ, đưa cho con cái bông tắm.

- À, đây, bông tắm đây.

- Mà thôi, mẹ kỳ luôn giúp con cái lưng đi.

Ôi, nàng đã đề nghị thế thì sao tôi từ chối được. Vậy là tôi nhẹ nhàng dùng bông tắm miết từ từ lên lưng nàng, thằng nhỏ trong quần thích thú đang găng lên cũng đòi chui ra ngoài xem cùng. Đang kỳ say mê thì nàng bảo:

- Thôi được rồi, mẹ ra đi, để con tự kỳ.

Tôi vẫn tiếc rẻ chưa muốn ra, nên gạ gẫm thêm:

- Hay con chổng mông lên để mẹ kỳ đít cho

- Thôi, con tự kỳ được.

- Thế còn ngực với lại một số chỗ khác thì sao? Có cần mẹ kỳ không?

- Dạ để tí con tự làm được mà

- Ừ, thế thôi, mẹ ra.

Vừa lò dò ra khỏi nhà tắm, tôi bống nghe vù một cái bên tai, theo phản xạ tự nhiên, tôi cúi đầu xuống để tránh, thì ra là một thanh gỗ vừa lia qua đầu tôi, nếu tôi không cúi xuống thì chắc là đã ăn nguyên cái thanh gỗ đó. Thanh gỗ đi trượt qua đầu tôi và đập vào miệng giếng kêu cái “Rắc”, rồi gẫy làm đôi. Một nửa rơi xuống giếng, một nửa thì bố nàng vẫn cầm trên tay. Hóa ra, lão già đó rình rập tôi nãy giờ, và chỉ chờ tôi chui ra là lão đập. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì lão lại tiếp tục vung nửa thanh gỗ còn lại lên cao chực giáng xuống. Vừa ra đòn, lão vừa chửi:

- Thằng chó này, mày đến đây rình con gái ông tắm à? Đến ông còn không được rình nữa là mày. Từ lúc mày vào ông đã nghi mày rồi, nhìn cái mặt mày biết ngay mày là thằng khốn nạn. Hôm nay ông cho mày chết, dám bóp vú con ông à...

Nói rồi lão ra đòn liên tiếp, tôi hoảng quá chạy vòng quanh giếng, lão cũng săn theo. Bất chợt, lão gọi thêm con chó tiếp sức. Được lệnh của chủ, con cẩu tặc lao ra chặn đầu tôi. Tôi biết là không thể chạy vòng vòng được nữa vì đã bị chặn hai đầu nên liền nhảy bật lên thành giếng, phi qua đầu con chó, lao ra vườn cam hòng tẩu thoát. Con chó và lão già ngay lập tức ùa theo. Con chó quá nhanh nên nếu cứ chạy trên cạn thì tôi chắc chắn sẽ bị nó tớp vào đít, vậy là tôi nhảy ùm xuống ao cắm đầu cắm cổ bơi.

Tưởng con chó sẽ bỏ cuộc, ai dè, nó cũng phi xuống theo. Nhưng không sao, trên bờ thì nó nhanh chứ dưới ao thì nó chậm chạp hơn nhiều. Tôi bơi nhanh nên vào bờ trước, con chó thì vẫn còn cách bờ khoảng 2 mét. Vừa trèo được lên bờ, tôi nhặt mấy cục gạch to ném tới tấp tấn công con chó. Vì khoảng cách gần, và con chó lại đang bơi chậm nên nó dính mấy viên gạch vào lưng và vào mõm. Sợ quá, cu cậu quay đầu bơi ngược lại về bờ bên kia, không dám đuổi theo tôi nữa.
Tôi lúc ấy biết chắc mình đã an toàn rồi, thấy lão già đang tức tối thì tôi rất khoái chí, liền hô to:

- Ê, lão già, nhảy xuống bơi đi, sao đừng trên bờ thế? Bơi sang đây, anh đợi.

- Nhưng tao không biết bơi – Lão trả lời tỉnh queo rồi bỏ vào trong nhà.

Thế là buổi tán gái thất bại thảm hại. Toi mẹ nó mất 10 nghìn mua hoa quả. Hôm nay về chắc lại bị ông già chửi vì tội tán gái ngu.

TÁN GÁI KHÓ THẾ SAO? (Chap 3)

Đúng là vào nhà Nở phải đi qua cái chuồng trâu thật. Lúc đi qua, con trâu nó cứ thở phì phò rồi nhe răng nhìn tôi với ánh mắt ham muốn. Mịa, hình như con trâu này có mỗi hàm răng dưới thì phải, hàm trên rụng hết rồi. Già rụng răng rồi mà thấy giai đẹp mắt vẫn sáng lên.

Tới cổng nhà nàng rồi. Hồi hộp quá. Tim tôi đập loạn xạ lên giống hệt cái cảm giác lần đầu tiên nhìn trộm bà hàng xóm tắm. Đang lò dò bước vào trong sân với cái mặt ngơ ngác và đôi mắt dáo dác, chợt từ trong nhà, một con chó to phải ngang với con lợn hùng hổ lao tới. Nó cứ thế lao thẳng vào như định ăn tươi nuối sống tôi, mồm nó đã há sẵn ra với 2 hàm răng sắc nhọn y như của con ma cà rồng đang khát máu.

Ở vào tình thế nguy cấp này, tôi chợt liên tưởng đến cảnh Võ Tòng đánh hổ trên đồi Cửng Dương trong phim Thủy Hử mới phát trên kênh Bóng đá TV đêm qua. Tôi được cái xem gì là sẽ nhớ rất dai, vậy nên chiêu thức mà Võ Tòng đêm qua đã sử dụng để đập chết con hổ tôi vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay. Có lẽ giờ là lúc tôi phải áp dụng nó để tự cứu lấy mình trong giây phút sinh tử này.

Nghĩ vậy, tôi liền lùi lại một bước để thi triển thế võ. Tay trái tôi đưa ra trước mặt, cánh tay và khuỷu tay gập lại hợp thành một góc 90 độ, bàn tay song song với ngực, các ngón tay duỗi thẳng. Tay phải tôi vẫn đang cầm túi bưởi lập tức giơ thẳng lên trời và quay tròn cái túi với 3 quả bưởi bên trong hòng làm phân tán sự tập trung của con chó.

Thấy tôi thủ thế nhanh và dứt khoát như vậy, con chó cũng hơi chùn. Chắc nó đã đoán được tôi không phải là đối thủ dễ xơi, vì tôi thấy nó khựng lại trong giây lát.

Nhưng ngay lập tức, nó lại nhe răng và tiếp tục lao tới, với tốc độ và sự hung hăng còn nhiều hơn. Khi con chó chỉ còn cách tôi khoảng 5 bước chân, tôi nhanh như cắt hạ thấp bàn tay trái xuống, túm chặt lấy chym của tôi. Các thím thông cảm, an toàn là trên hết, nó mà tợp mất cái này thì tôi hết đường lấy vợ, không lấy được vợ thì ông bà già giết tôi mất, mà cho dù có không lấy được vợ thì vẫn phải giữ cái này lại để thỉnh thoảng còn quay tay, chứ nếu không có cái này, lúc thèm quay tay thì sẽ phải rất loay hoay.

Con chó vẫn đang hùng hổ lao tới. Tôi thì đã thủ thế sẵn sàng rồi nên cũng rất bình tĩnh. Tay trái tôi vẫn úp chym, tay phải quay tít túi bưởi. Khi con chó chỉ còn cách 3 bước, tôi liền nghiêng vai, hạ thấp trọng tâm, chân phải hơi nhấc lên dồn trọng tâm về phía chân trái, rồi bất ngờ tôi quay người 180 độ co cẳng chạy thật nhanh ra phía ngoài ngõ, vừa chạy vừa kêu thất thanh:

- Cứu với, chó!!!!!! Cứu với, chó!!!!!!

Bố nàng đang ở trong nhà, nghe tiếng kêu cứu thất thanh ngoài sân liền lao ra. Tôi thấy bố nàng ra thì yên tâm phần nào, nhưng vẫn vừa chạy vừa kêu:

- Bác ơi, chó!!! bác, chó!!!! bác chó!!!!!

Dù đang chạy vắt chân lên cổ nhưng vẫn nghe thấy rõ tiếng bố nàng quát sau lưng:

- Maria, Maria, dừng lại….

Kỳ lạ thật, con chó này hung hăng là thế nhưng khi bố nàng quát một câu thì lập tức không đuổi theo tôi nữa mà lừ lừ quay trở lại sân. Lúc này tôi mới hoàn hồn, mặt xanh lét không còn giọt máu.

Bố nàng mới tiến đến hỏi tôi:

- Cậu là thằng nào? Đến ăn trộm hay sao mà không gọi tôi ra?

- Dạ không, con là bạn em Nở nhà mình ạ. Con vừa đến sân, đang định gọi thì con chó nó lao ra.

- Con chó nhà tôi nó vậy thôi chứ cũng hiền lắm, ít cắn người, thỉnh thoảng có hứng thì nó mới cắn. Cậu là bạn con Nở hả? Vậy mời cậu vào nhà chơi.

Tôi ngoan ngoãn đi theo bố nàng. Vừa đi vừa cảnh giác đề phòng xem con chó nó đâu. Vào đến nhà ngồi xuống ghế rồi mới thấy yên tâm. Thấy chỉ có bố nàng ở nhà, tôi hỏi:

- Dạ, em Nở nhà mình đi đâu rồi bác nhỉ?

- À, em nó đang bận tí việc dưới nhà.

- Dạ, không biết Nở bận làm gì? Hay để con xuống giúp em ấy một tay bác nhé.

- Không cần đâu, nó đang tắm mà.

- À vâng, thế thì thôi ạ. Thế bác gái cũng đang tắm hả bác?

- À, không, bà ấy đi tập thể hình rồi.

- Dạ, thế bác không đi đâu chơi đi, ở nhà làm gì?

- Tôi phải ở nhà trông nhà chứ.

- Có con chó dữ thế trông nhà rồi, cần gì đến bác nữa.

- Không yên tâm cậu à. Nhà có con gái mới lớn, hở ra là bọn thanh niên nó xơi ngay đấy. Bọn thanh niên làng này bây giờ mất dạy lắm, không khác gì thời chúng tôi ngày xưa.

- Dạ, mà vừa rồi con nghe bác gọi con chó là gì ấy nhỉ? Maria thì phải.

- Ừ, đúng rồi, tôi rất yêu quý nó nên đặt tên theo thần tượng của tôi thôi.

- Maria Sharapova ạh?

- Tôi đâu có biết Maria Sharapova là ông nào đâu. Trong lòng tôi chỉ có thánh nữa Maria Ozawa thôi.

TÁN GÁI KHÓ THẾ SAO ? (Chap 2)

Chiều hôm sau tôi ăn cơm sớm, tắm rửa kỳ cọ hàng họ sạch sẽ, chuẩn bị sẵn sàng sang nhà Nở. Chợt nhớ ra lọ nước hoa ăn trộm được của ông chủ bên Hàn Quốc, lấy ra xịt phát vào nách cho oách. Đúng là nước hoa xịn có khác, xịt có một ít mà thơm xuống tận đít.

Xong, khoác cái vest Hàn Quốc cháo lòng lên, xoay xoay vài cái, nhìn ra dáng phết. Cũng may mà hôm qua về chưa kịp giặt chứ nếu giặt thì nay éo biết mặc cái gì. Tôi cứ đứng ngắm mình trong gương với vẻ mặt đầy tự hào và ngưỡng mộ. Càng ngắm càng không hiểu tại sao ông bà già cứ chê mình xấu zai. Đúng là gu thẩm mĩ của mấy người già rất vớ vẩn. Đâu phải cứ cao to như Jang Dong Gun mới là đẹp, đâu phải da mặt cứ mịn màng như Bi Rain mới là ngon, lùn lùn da sần sùi như mình cũng có cái cá tính riêng chứ.

Ôi thôi chết, sao quả vest của mình lại có hai cái vết đen đen bẩn bẩn như hai vết chân chó trên ngực thế này nhỉ? À, đúng rồi, của con chó hôm qua nó nhảy lên mừng mình chứ còn của ai nữa. Giờ sao gột sạch cho kịp đây, sắp đến giờ hẹn rồi. Thôi kệ mịa, cũng may là hai cái vết này khá đối xứng hai bên ngực áo, nếu ai hỏi thì mình sẽ bảo là hoa văn trang trí, phong cách Hàn Quốc nó thế.

Trên đường đi, tôi ghé qua cửa hàng hoa quả mua thứ gì đó làm quà. Chả lẽ mình là Việt kiều, đến cua gái nhà người ta mà lại đến tay không thì thật lố bịch. Đầu tư cân hoa quả chả đáng là bao, biết đâu tán đổ em Nở thì tha hồ ăn hoa quả của em ấy.

- Chị ơi, có trái cây gì tươi ngon không chị?

- Có nhiều em ơi, dưa Mĩ, nho Mĩ, xoài Thái, ngon lắm, chị vừa nhập về tươi cực. Mua cho chị đi.

- Giá cả thế nào chị?

- Dưa 2 trăm, nho trăm tám, xoài trăm rưỡi.

- Dạ thôi, em Việt kiều, ăn trái cây ngoại nhiều rồi, giờ thích ăn đồ quê hương hơn.

- Ừ, vậy em ăn gì?

- Có củ đậu hay dưa chuột không hả chị?

- Không có em ạ, hay em mua bưởi đi, bưởi rẻ hơn nhiều đấy.

- Bao tiền hả chị?

- 20 nghìn một quả.

- Khiếp, thế mà chị bảo rẻ. Thế còn mấy quả bưởi kia thì sao?

- Đâu? mấy quả nào?

- Mấy quả bé bé, héo héo, dập dập ở góc kia kìa.

- À, đó là mấy quả sắp hỏng, chị bỏ ra cho mấy đứa nhóc nó ăn, không bán.

- Thôi, chị bán cho em đi.

- Cũng được, nếu em lấy chị để rẻ cho 3 nghìn một quả.

- Vâng, vậy em mua hẳn 3 quả, cho em cái túi đẹp đẹp vào nhé. Gửi chị 10 nghìn, khỏi thối lại luôn.

Tôi cầm túi bưởi rồi phóng đi trong ánh mắt ngỡ ngàng và ngạc nhiên của chị bán hàng. Khổ, dân ở đây chưa quen với phong cách bo tiền thừa, chắc hôm nay lần đầu tiên gặp người hào phóng không lấy lại tiền thối nên tỏ ra ngạc nhiên và lạ lẫm đến vậy. Thật tội nghiệp.

Đến gần khu nhà em rồi, nhưng tôi cũng chưa biết chính xác nhà em ở đâu, chỉ biết là quanh quẩn đâu đây thôi. Chắc phải hỏi thăm cho nhanh. Chợt thấy một bà lão cởi trần ngồi hóng mát dưới giàn mướp với mấy quả mướp đang buông xuống lủng lẳng, tôi liền tiến lại:

- Con chào bà, bà cho con hỏi nhà em Nở ở đâu bà nhỉ?

- Nở nào? Ở đây có hai Nở cơ.

- Dạ, em Nở mà ngực như…(thôi chết, tí quen mồm lại bảo là như hai quả mít, bà cụ khó tính lại mắng mình mất dạy).

- Dạ, ý con là, em Nở mà…mà…

- Mà ngực như hai quả mít, đít như hai quả dừa chứ gì?

- Dạ vâng, đúng rồi đấy ạh.

- Ôi dào, có thế thôi mà cứ ấp úng. Ở đây có hai Nở, một Nở như hai quả
mít, còn một Nở thì ngược lại, màn hình LÉP siêu phẳng.

- Dạ vâng. Thế nhà em Nở quả mít đi thế nào hả bả?

- Con cứ đi thẳng, đến chỗ mà đang buộc con bò cái thì con quẹo trái, đi tiếp đến chỗ gốc cây vải thì con quẹo phải, rồi gặp chuồng trâu, con cứ đi sâu, thế là tới.