Hiển thị các bài đăng có nhãn Trà sữa cho tâm hồn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trà sữa cho tâm hồn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Đọc đến đây thì các thím cũng biết bố mẹ em ác như thế nào rồi đúng ko,nhưng mà phải ác thì em mới nên người được.Nghĩ lại cũng may thằng Tỉu nó nói xịt lô nếu nói đúng thì ba má em lên tận trường để chửi con bé kia mất.Bổ sung thêm là có thím đã chụp được ảnh và bảo đó là em,thề là không phải nói điêu cả nhà em chết,tội nghiệp cho cái chú trong ảnh,bị em vạ lây

Trở lại câu chuyện,chiều hôm đó em về nhà với cái má băng một miếng,chắc các thím cũng đoán được việc gì đã xảy ra rồi đấy.Bố bắt em úp mặt vào tường,dùng cán chổi đánh em chục phát,rồi ổng bắt em hứa
-huhu,bố mẹ ơi con hứa lần sau con không thế nữa
-thế cái gì
-thế là không bao giờ đánh lô,ko đi chơi quán nét,học hành chăm chỉ,phụ giúp việc nhà,huhu
-thật không
-thật ạ
-được rồi lần này bố tha,mày còn thất hứa thì tao đuổi ra khỏi nhà nghe ko
Cuối cùng bố mẹ cũng tha và đi làm trước,lúc đó khoảng 8 rưỡi tối,em định học bài cơ mà đau mông quá nên ra quán nét viết tâm sự lên voz.
9 rưỡi tối em ra trông xe dưa cho ba má,đi qua nhà con bé Y,con bé nhìn thấy cũng mò ra chỗ em,lúc ấy bố mẹ đã về ngủ hết,
-òa.Nó hù em từ sau lưng
-ối ồi ôi,con chó nào hù ông đấy
-ơ,Chén bảo ai là chó
Đéo biết nó giả ngu hay ngu thật nữa,chửi thẳng vào mặt mà còn ko biết.Em xin lỗi nó,kê cái ghề cho nó ngồi cùng
-sao mặt chén lại băng thế này
-chiều nay tớ gặp cướp,trên Phạm Văn Đồng,đang lái xe đưa hàng trên ấy về,thấy một chị bị hai thằng đi xe máy nó giật túi xách,ko quản tính mạng tớ úp vỉa cho 2 thằng ấy vào vệ tường,bọ nó đấm tớ một trận,tớ nằm một đống,cái chị đi đi đường đến chửi vào mặt tớ : "sao mày ngu thế hả em"
-ơ sao lại vậy
-túi của con mụ ấy chả có gì,đeo cho oai,chính mồm mụ ấy nói với tớ
-ghét cái bọn đấy
Nói xong con bé hôn nhẹ lên cái má bên kia của em,mội mềm ế như cái phao câu ấy,nó tựa vào vai em,hạnh phúc lắm các thím ạ.Bỗng nhiên thấy buồn đái quá kêu nó đi về đi,mặc dù trong lòng vẫn muốn ngồi tiếp.
-nhớ mai hát cho tớ nghe đấy nhé
-ờ biết rồi
Đợi nó đi hẳn,em chạy ra vệ đường tàu đái rồi về,lúc lên xe thấy cái đĩa CD trên ghế,dự là bố mới mua,em mở lên,nhạc hay thật,có cái bài "đi âu âu"của anh Lương Gia Huy,em học thuộc để mai hát cho nó nghe.
Hôm sau tan học,lúc đèo nó về
-Chén hát cho tớ nghe đi xem nào
-ừ
-nhanh lên
-Lần đầu gặp em anh chĩ muốn kêu lên là đi âu âu,và lần gặp sau anh cũng chỉ kêu lên là đi âu âu...
Hát xong con bé hỏi là muốn âu âu thật à,em đéo biết âu âu là gì,nên cứ ờ bừa 1 tiếng,nó hỏi tối nay nhà Chén có ai không.Tối nay ông bà già tớ về quê lấy dưa, sớm mai mới lên,con bé hỏi tiếp cái địa chỉ nhà em,em cũng cho nhưng mà hơi lăn tăn.
Miêu tả lại cái xóm trọ nhà em,ngõ bé tí,toàn dân tứ xứ về nên mất dạy lắm,ngày nào cũng chửi nhau,đéo biết chó má nhà ai thả ra,ỉa bậy lung tung,như cái bãi mìn ấy,em mà đến thì ngại bỏ mịa,với lại nhà em là nhà đi thuê, vừa bé vừa hôi,ko biết có phiền gì không.
Độ 6 giờ tối con bé đến,em đang ỉa,
-Chén ơi,cậu có nhà ko
-có có
-tớ trong này
-eo,đang đi vệ sinh à,sắp xong chưa
-rồi cơ mà cậu lấy cho tớ cuộn giấy vệ sinh bên cạnh cái nóc tủ lạnh,phòng trọ thứ 3 bên tay trái với
Sau khi lau chùi xong thì em đi ra ,con bé mua 1 hộp Gà Cây ép xi,2 đưa ngồi gặm,15 phút sau thì xong
-bây giờ làm gì hả Chén
-ko biết
-âu âu nhớ
-âu âu là cái gì,nghe nhạc á
Nó nheo mắt nhìn em,tát em 1 cái"...giả ngơ này",đẩy em vào góc tường,lột áo,cửi quần dài,đéo mẹ, em không ngờ số phận mình lại bất hạnh như thế này,trên người còn mỗi cái quần đùi hoa xuyên chi 2 tuần thay 1 lần.
18 năm em giữ gìn không ngờ vì 1 bữa gà cây ép xi mà bao nhiêu công sức đổ xuống sông xuống biển.May lúc đó thằng Tỉu nó đạp cửa đi vào,trên tay cầm bát cơm với hộp ruốc
-Này u Xuyến điện bảo tao mang cơm cho mày
Vừa dứt câu,nó trợn tròn mắt,mồm há ra,nước dãi chảy cả vào bát cơm của em.Ba đưa nhìn nhau,con bé khoác vội cái áo,chạy ra ngoài.Thằng Tỉu đưa cơm cho em,kêu ăn đi ,còn nó thì chạy nhanh ra ngoài.Không biết hôm sau có chuyện gì mà con bé dỗi không nói chuyện với em nữa.

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Ở ngay bên đường, có một cây táo. Và hằng ngày, có một cậu bé luôn luôn đến dưới gốc cây ấy để chơi đùa. Họ cùng nhau làm mọi chuyện, mỗi khi có chuyện gì, cậu bé đều kể cho cây nghe- và cây táo ấy luôn ngả cành xuống như để lắng nghe những câu chuyện mà cậu bé kể.

Sau đó vài năm, khi đó cậu bé đã 15 tuổi và số ngày mỗi năm cậu chơi với cây táo chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một hôm nọ, cậu bé đó đến bên gốc cây táo và nói:

-Cây ơi, nhà tôi nghèo quá, tôi không có tiền để trang trải việc học
Vậy hãy hái những quả táo của tôi và đem bán đi, cậu sẽ có tiền cây táo đáp lại

Thế là cậu bé hái xuống và đem bán.
Bẵng đi vài năm sau, khi ấy, cậu bé ngày nào đã trở thành một doanh nhân thành đạt. Số lần cậu bé đến chơi với cây táo còn ít hơn cả ngày xưa. Một hôm, cậu bé đến bên cây táo và nói:

-Tôi muốn biết một chuyến đi du thuyền như thế nào nhỉ? Nhưng lại không có tiền để mua thuyền, tôi phải làm sao đây?
Vậy hãy chặt lấy phần thân và cành của tôi đi và đóng thành một con thuyền cây táo ôn tồn mói

Và cậu bé làm theo.
Đi qua nhiều năm. Bây giờ cậu bé đã trở thàn thành một già nua. Một hôm, cậu bé lại đến gốc cây táo ngày xưa...

Xin lỗi cậu cây táo nói- tôi chỉ còn là một cái gốc không hơn không kém, tôi không thể giúp gì cho cậu rồi
Tôi chỉ muốn có một chỗ để ngồi xuống. cậu bé nói
-Vậy hãy ngồi lên đây, tuy chỉ là một cái gốc nhưng nó sẽ giúp cậu đỡ mỏi chân

Cậu bé ngồi xuống. Bỗng, kỉ niệm ngày xưa chợt ùa về, tháng ngày cậu chơi cùng cây táo, những lúc vui đùa. Bây giờ đã trở thành mây khói và cát bụi. - ST

---------

Tình bạn giống như sức khỏe tốt, giá trị của nó ít được nhận ra cho tới khi nó đã bị đánh mất.

7 CON SỐ CỦA MỖI NGƯỜI

1. Nếu một người CƯỜI quá nhiều, kể cả cười ở những thứ ngớ ngẩn, thì SÂU THẲM trong tâm hồn, người ấy thấy CÔ ĐƠN.

2. Nếu một người NGỦ nhiều hơn bình thường, thì người đó đang BUỒN.

3. Nếu một người NÓI ít, nhưng NÓI nhanh, người đó đang có BÍ MẬT.

4. Nếu một người không thể KHÓC, người đó là con người YẾU MỀM.

5. Nếu một người có cách ĂN khác thường, người đó đang CĂNG THẲNG.

6. Nếu một người KHÓC bởi những thứ nhỏ nhặt, người đó NGÂY THƠ và ĐA CẢM

7. Nếu một người dễ GIẬN bởi những điều nhỏ nhặt hay những điều dù ngốc nghếch, có nghĩa là người đó cần TÌNH YÊU

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Có một người yêu em...

Có một người không hề do dự đắn đo, sẵn lòng dốc hết những đồng bạc cuối cùng mà người có cho em. 
Có một người yêu thương em mà không người đàn ông nào trên đời này có thể sánh bằng, ngay cả người đó là anh. Người yêu em bằng một tình yêu sâu rộng vô bờ bến không điều kiện, không vụ lợi, không cần đáp trả. Dù cho hôm nay em là một người trưởng thành hay mai sau tóc có pha màu thì với người em vẩn không bao giờ lớn. Em mãi là con nhóc thơ thẩn đứng chờ người ở trước khoảng sân nhà vào buổi chiều. Giả vờ bị đau chân để được người cõng trên lưng rồi im lặng nghe những dịu êm tan chảy trong tâm hồn. Trông ngóng, chờ đợi câu chúc ngủ ngon của người vào buổi tối như một thông lệ không thể thiếu được.
Có một người mà khi đau buồn em thường nghĩ đến người ấy đầu tiên. Không ngại ngần níu lấy cánh tay người mà khóc oà lên cho vơi đi nổi niềm. Người chưa bao giờ xoay mặt, quay lưng, chối từ em cho dù em phạm phải lỗi lầm lớn lao. Người luôn rộng mở vòng tay ấm áp ôm chầm lấy em, vổ về lúc em thất bại, nông nổi. Vui khi thấy em cười tươi, thở dài buồn phiền khi em trở trăn. Xót xa khi em gặp những va vấp và té ngã trên đường đời, lo lắng vì em còn qúa yếu mềm, non trẻ. Khi em sai người không phê bình, chỉ trích em như bao người khác mà nhẹ nhàng nói cho em biết phải khắc phục ra sao. Không được nản lòng trước khó khăn hiện tại.Khích lệ em nổ lực cố gắng vươn lên trong công việc.
Có một người, luôn xuất hiện khi em cần dù cho ngoài kia mưa rơi hay gió bão cuồng phong. Lái xe tám tiếng đồng hồ xuyên biên giới trong đêm khi nghe tin nơi em ở xảy ra thiên tai chỉ vì muốn chính mắt thấy em an toàn, lành lặn không bị thương tích. Với người em không bao giờ trở thành qúa khứ mà luôn là biểu tượng của tương lai. Ở bên ngoài xã hội nhìn người có vẻ nghiêm nghị, khô khan. Nhưng người lại dịu dàng hết mực lúc ở nhà. Gần như chưa bao giờ người vô cớ lớn tiếng, quát nạt em cả. Người luôn mang đến cho em cảm giác an lành, luôn cổ vũ cho em thêm mạnh mẽ, tự tin trong những cuộc thi. Chuyển tải cho em kinh nghiệm mà người có, khuyên răn em bình tĩnh khi đối diện vấn đề. 
Có một người, luôn dõi theo bước chân của em trên đường đời, người dạy em kiên trì nhẫn nại trước chông gai. Dạy em biết đứng trên đôi chân của chính em chứ không phải nương dựa vào người khác. Biết tự bảo vệ mình trước những kẻ không lương thiện trên đường phố chứ không chỉ là hét toáng lên kêu cứu và chờ ai đó đến giúp đở. Dạy em biết đối mặt biết nhận sai chớ không phải viện cớ hoàn cảnh hay hàng tá lý do khác để né tránh. Biết nhìn xuống để thông cảm sớt chia với kẻ ""ngã ngựa"" chớ không phải nhìn vào đó để cho mình hay, mình giỏi.
Có một người, giúp cho em thấy giá trị nước mắt và nụ cười bằng những khốn khó, mất mát mà người từng trải qua trong khoảng thời gian trai trẻ. Giải thích đơn giản hóa một vấn đề mà em quan tâm. Nói cho em hiểu yêu thương thì không có ranh giới, rào cản, không phân biệt bất cứ cái gì từ chủng tộc, ngôn ngữ. Sống là để yêu thương con người và để người khác yêu thương mình. Sống sao cho phải, cho đáng, không phí phạm một kiếp người. Và trên hết tất cả, người làm cho em tin rằng là chính mình vẩn luôn tốt hơn so với việc vay mượn hay núp bóng hào quang của một ai khác.
Có một người không hề do dự đắn đo, sẵn lòng dốc hết những đồng bạc cuối cùng mà người có cho em. Khẽ đặt tay lên trán em, khi em nằm trên giường bệnh cùng câu nói muôn thuở ""tất cả sẽ ổn thôi, sẽ qua..."". Chỉ có thể tạm chợp mắt khi em đã ngon giấc, ngủ say. Người biết em thích ăn gì nhất và sợ hãi cái gì nhất. Ghét ai nhất, thương ai nhất và những cung tầng, cảm xúc rắc rối trong em. Luôn biết em sẽ trốn ở nơi nào khi em thấy hụt hẫng, buồn phiền. Người chưa bao giờ làm tổn thương em ngược lại dù cho em có làm người đau lòng, thất vọng nhiều lần người vẩn bao dung, tha thứ. Vẫn che chắn cho em bằng khả năng mà người có được.
Có một người luôn mong em tìm được hạnh phúc trong tình yêu bởi hạnh phúc của em chính là niềm vui của người. Người sẽ mỉm cười lúc thấy em mặc Soirée cài voan trắng lên tóc, tay ôm hoa hồng đi cạnh người phối ngẫu. Người yêu thương, chiều chuộng những đứa trẻ do em sinh ra bằng tất cả sự chân thành. An lòng lúc em tìm được bến bờ thực sự mặc dù từ lâu người đã là khoảng trời bình yên của em. 
Anh...
Số thời gian người yêu thương em, gấp đôi gấp ba cái khoảng thời gian mà anh đang yêu thương em. Anh có dám hứa rằng anh sẽ yêu thương em như người từng yêu thương không? Anh có dám chắc rằng suốt cả cuộc đời anh, em không trở thành dư thừa, xưa cũ và anh luôn cần em như người không? Dù cho anh yêu thương, bao bọc em đến mức tốt nhất thì cũng có lúc em vẩn sẽ chạy về bên người. Có những câu chuyện em chỉ muốn chia sẽ cùng người chứ không phải với anh.
Dù cho, một ngày nào đó em có lấy anh làm chồng hay người đàn ông nào khác đi chăng nữa thì người ấy vẫn là người quan trọng hơn hết thẩy là yêu thương đầu tiên của em. Người có một vị trí vững chắc trong trái tim em mà vĩnh viễn... vĩnh viễn không ai có thể thay thế được trong suốt cả cuộc đời này. Những khi mình bất đồng, cãi cọ thì nơi em muốn tìm đến đầu tiên chính là căn nhà của người. Yêu em, đồng nghĩa với việc anh phải chịu ít nhiều thiệt thòi lép vế. Bởi người ấy sẵn sàng lên lớp, dạy đời anh nếu người biết em vì anh mà khóc. Thậm chí có thể đấm thẳng vào mặt anh nếu anh không giữ được lời hứa là chẳng bao giờ phụ bạc hay bỏ rơi em. Tống anh ra khỏi cửa nhà khi anh làm em tổn thương...
Hẳn là khi đọc tới đây anh cho là em thi vị hóa vấn đề hay quen thói mơ mộng rồi hình dung ra một nhân vật nào đó để dọa dẫm anh hoặc để ""nâng"" em lên. Em biết anh đang nghĩ rằng trên đời này làm gì có người tốt tới như vậy. Ấy thế, mà có đấy anh ạ. Anh càng không thể tin được là có một người như thế âm thầm đi bên cạnh cuộc đời em ngần ấy năm nay và chắc chắn anh rất muốn biết người đó là ai, đúng không? Chẳng phải ai xa lạ, đó là người đàn ông mà ngày xưa vẩn thỉnh thoảng đưa đón em đến lớp học và nhận một món quà do em tự tay chọn lựa trong ngày Father"s Day.
Vâng!... chính là Dad (người cha) thân yêu của em.


Tôi đã học được luôn nói lời yêu thương với người mình yêu mến. Vì rất có thể đó là lần cuối bạn thấy họ. 
Omer B.Washington
(Mint dịch)
- Tôi đã học được: không thể làm ai đó yêu mình. Tất cả tôi có thể làm là trở thành một người được yêu mến. Những điều còn lại là tùy thuộc vào những người xung quanh.
- Tôi đã học được: dù tôi có quan tâm như thế nào chăng nữa, một số người cũng chẳng để ý tới.

- Tôi đã học được: phải mất nhiều năm để xây dựng lòng tin, và chỉ mất vài giây để đánh đổ nó.

- Tôi đã học được: người bạn của bạn có thân thiết tới đâu, một lúc nào đó họ sẽ làm bạn tổn thương và bạn nên tha thứ cho họ.

- Tôi đã học được: không phải vật chất nói lên bạn là ai, mà là những ai đã sống cùng bạn.

- Tôi đã học được: đừng bao giờ để "Xin lỗi" đi cùng "Lý do".

- Tôi đã học được: bạn có thể quyến rũ trong một khoảng thời gian ngắn. Sau đó, tốt hơn bạn nên nhận ra điều gì là quan trọng.

- Tôi đã học được: bạn không nên so sánh bản thân với những thứ tốt nhất mà người khác làm được.
- Tôi đã học được: bây giờ, bạn có thể làm ngay một điều gì đó mà để lại hậu họa cho cả cuộc đời sau này.
- Tôi đã học được: sẽ phải đi một quãng đường dài để trở thành con người mà mình mong muốn.
- Tôi đã học được: luôn luôn nói lời yêu thương với người mà bạn yêu mến. Vì rất có thể đó là lần cuối bạn thấy họ.
- Tôi đã học được: trước khi bạn bỏ cuộc, bạn vẫn có thể đi một quãng đường dài.

- Tôi đã học được: dù cảm thấy ra sao, chúng ta vẫn phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

- Tôi đã học được: hoặc là bạn kiềm chế con người của mình hoặc nó sẽ kiểm soát bạn.

- Tôi đã học được: mặc dù một mối quan hệ có nồng nàn và ướt át tới mấy, thì nó cũng mờ nhạt dần và thay thế bởi những thứ tốt hơn.

- Tôi đã học được: anh hùng là những người làm những điều cần phải làm, bất kể hậu quả của nó.

- Tôi đã học được: tiền là thứ vật chất bần tiện được sử dụng để duy trì sự thành công.

- Tôi đã học được: tôi và bạn, hai người bạn thân, có thể làm mọi thứ hoặc chẳng làm gì cả nhưng vẫn có một khoảng thời gian tuyệt vời.

- Tôi đã học được: có những lúc người mong đợi bạn gục ngã khi bế tắc sẽ là người vực bạn dậy.

- Tôi đã học được: có những khi tôi tức tối và tôi có quyền được tức giận, nhưng nó không cho tôi quyền được làm điều ác.
- Tôi đã học được: một tình bạn đúng nghĩa sẽ bỏ qua khoảng cách và tiếp tục khởi sắc. Tình yêu cũng vậy.

- Tôi đã học được: chỉ vì một ai đó không yêu thương bạn như bạn mong muốn không có nghĩa là họ không yêu bạn với tất cả tấm lòng của họ.

- Tôi đã học được: sự trưởng thành sẽ cần nhiều hơn những kinh nghiệm bạn có, nhiều hơn những điều mà bạn học được và nó ít hơn với số lần sinh nhật của bạn. 
- Tôi đã học được: đừng bao giờ nói với một đứa trẻ là ước mơ của chúng quá xa vời. Và còn tệ hại hơn nữa khi đứa trẻ ấy tin bạn.

- Tôi đã học được: gia đình không phải bao giờ cũng bên cạnh bạn. Đó tưởng như là một điều nực cười, nhưng một người không quen có thể quan tâm, yêu thương và dạy bạn cách để tin tưởng vào mọi người. "Gia đình" không có nghĩa là cùng huyết thống.
- Tôi đã học được: chẳng bao giờ là đủ khi tha thứ cho người khác. Một lúc nào đó bạn phải học cách tự tha thứ cho bản thân.
- Tôi đã học được: dù bạn có đau khổ như thế nào thì trái đất vẫn tiếp tục quay.
- Tôi đã học được: hoàn cảnh và cảnh ngộ có thể ảnh hưởng đến con người chúng ta, nhưng ta phải chịu trách nhiệm cho con người mà chúng ta trở thành.
- Tôi đã học được: một người giàu không phải là người có nhiều nhất, nhưng lại là người cần ít nhất.

- Tôi đã học được: chỉ vì hai người cãi nhau, không có nghĩa là họ không yêu nhau. Và chỉ vì họ không cãi nhau, không có nghĩa là họ yêu nhau.

- Tôi đã học được: chúng ta không phải thay đổi tình bạn ấy nếu chúng ta hiểu sự thay đổi của những người bạn.

- Tôi đã học được: bạn đừng cố gắng tìm hiểu một bí mật nào đó. Điều đó có thể thay đổi cuộc sống của bạn mãi mãi.

- Tôi đã học được: hai người cùng nhìn một thứ nhưng nhận thức khác hẳn nhau.

- Tôi đã học được: mặc dù bạn cố gắng bảo vệ con bạn, chúng vẫn bị tổn thương và bạn cũng vậy.

- Tôi đã học được: kể cả khi bạn chẳng có gì, bạn vẫn tìm thấy sức mạnh để giúp đỡ khi một người bạn gục khóc bên cạnh.
- Tôi đã học được: những thứ dính trên tường không định nghĩa một con người.

- Tôi đã học được: những người mà bạn quan tâm nhiều nhất trong cuộc sống thì lại nhanh chóng biến mất nhất.

- Tôi đã học được: thật là khó để vẽ ra vạch phân cách giữa cư xử đẹp và không làm tổn thương người khác và bảo vệ những gì bạn cho là đúng.

- Tôi đã học được: mọi người sẽ quên những gì bạn đã nói, những gì bạn đã làm, nhưng mọi người sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã tạo ra cho họ.


Hy vọng không bao giờ tắt

Có bốn cây nến đang cháy được đặt trong một tòa nhà rộng lớn. Bốn ngọn nến cháy chậm đến nỗi bạn có thể cảm nhận được từng “hơi thở” của chúng và chúng đang nói về một câu chuyện...

Cây nến thứ nhất lên tiếng:

- Tên tôi là Hòa bình, ánh sáng của tôi soi sáng được mọi nơi, nhưng dường như chẳng có ai muốn tôi thắp sáng. Không ai để ý tới tôi, họ không muốn tôi có mặt.

Nói rồi ngọn nến dần tàn và tắt lịm.

Cây nến thứ hai nói:

- Tên tôi là Niềm tin, nhưng dạo này tôi không còn hữu dụng nữa. Bởi lẽ không bao lâu con người cũng chẳng còn niềm tin vào nhau nữa. Vì thế chẳng còn lý do gì để tôi chiếu sáng nữa”.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi đến và ngọn nến thứ hai cũng tắt lịm.

Với giọng buồn buồn, cây nến thứ ba thì thầm:

- Tôi tên là Tình yêu, tôi chẳng còn đủ sức khỏe gì để bừng sáng nữa. Vì người ta đã gạt tôi ra bên ngoài. Mọi người chỉ biết đến chính họ, thậm chí con người còn quên cả việc dành yêu thương cho những người xung quanh.

Rồi không chờ đợi lâu, ngọn nến Tình yêu cũng vụt tắt.

Bất chợt một cậu bé đi vào phòng và nhìn thấy ba ngọn nến đã tắt. Cậu khóc và nói: “Tại sao các bạn lại không cháy nữa? Các bạn phải thắp sáng cho đến phút cuối cùng chứ?”

Ngọn nến thứ tư thấy vậy lên tiếng: “Đừng sợ cậu bé, ta là Hy vọng, ta vẫn ở đây và thắp sáng. Chúng ta có thể hồi sinh các ngọn nến còn lại”.

Ánh mắt cậu ngời sáng khi nghe câu nói của Hy vọng. Cậu lại gần lấy ngọn nến thứ tư đi thắp sáng những ngọn nến đã tắt và ánh sáng dần lan tỏa khắp căn phòng.

Bạn thân mến, cuộc sống của chúng ta đang ngày một thay đổi. Nhưng cũng vì đó mà con người ngày một sống nhanh hơn và dần thờ ờ với cuộc sống xung quanh. Điều này phải chăng đã khiến ngọn nến của Hòa Bình, của Niềm Tin, của Tình Yêu tắt lịm nơi tâm hồn con người?

Xin đừng quá lo lắng vì chắc hẳn trên đời này còn biết bao người đang tiếp tục công việc của cậu bé – thắp lên niềm Hy vọng trên những ngọn lửa của Hòa bình, Niềm tin và Tình yêu. Vì thế, trên thế giới vẫn đang có biết bao sứ giả đang mang niềm Hy vọng cho nhân loại và cho thế giới hôm nay.

Bạn đã cố hết sức chưa

Nếu cuộc sống của chúng ta là một nồi nước mát, thì nó cũng không ngừng nóng lên một cách tự nhiên, từ từ, đến nỗi nếu không để ý thì ta cũng chẳng nhận ra...

Người ta thí nghiệm ném con ếch vào nồi nước sôi, thì nó sẽ lập tức nhảy vọt ra, bị bỏng một chút nhưng sống sót. Nhưng nếu bỏ nó vào nồi nước lạnh rồi đun nóng dần, con ếch thấy mát, rồi ấm áp dễ chịu nên nằm yên rồi chết trong nồi.

Con người cũng có nét giống như vậy, đó chính là thói quen.

Nếu cuộc sống của chúng ta là một nồi nước mát, thì nó cũng không ngừng nóng lên một cách tự nhiên, từ từ, đến nỗi nếu không để ý thì ta cũng chẳng nhận ra. Bởi chẳng nhận ra nên ta cũng chẳng thèm phản ứng hay hành động gì cả, ta chẳng làm gì...

Mỗi ngày đều lặp lại những gì của ngày hôm qua, rồi một ngày trôi qua và ngày hôm sau ta lại thực hiện quy trình cũ... Dù là ở nhà hay ở chỗ làm, ta có thể ngồi quán nước, lướt web, chơi game, đọc báo, xem Tivi, hay những việc không tên khác.

Cuộc sống “bình lặng” trôi đi. Rồi từ từ, dần dần, ta có những thói quen, những thói quen đến một độ nào đó cũng giúp ta “nằm yên” trong khi thiên hạ vẫn không ngừng tiến lên thần tốc, trong khi cuộc sống vẫn không ngừng “nóng” lên từng giây.

Ta hầu như chẳng còn muốn động não nữa. Trong công việc cũng như cuộc sống thường ngày, ta chẳng nghĩ ra được cái gì mới mẻ cả! Và rất có thể ta cũng sẽ có một “kết cục dịu êm” như con ếch kia!

Thời gian trôi qua nhanh quá khiến ta không nhận ra, hay vì những thói quen kia khiến ta mất đi cảm giác rằng thời gian đang vút qua? Để đến một lúc nào đó, nhìn lại đoạn đời đã qua, bỗng giật mình. Cùng với thời gian đã mất là tuổi trẻ, bao cơ hội đã bị bỏ lỡ, nhiều thứ vụt khỏi tầm tay, trong đó có những thứ quý giá mãi mãi không bao giờ còn tìm lại được. Cuộc sống liên tục vận động, không ngừng thách thức, cuộc sống tươi đẹp sẽ trở nên đầy những nguy cơ đang đến từ từ đối với tất cả những “chú ếch”.

Và ở đâu đây còn vô số những “nguy cơ” khác đang từ từ lớn lên mà ta không hay biết hay không thèm biết. Có những điều xảy ra vào một ngày không đẹp trời nào đó mà ta vẫn gọi là "bất thình lình", thực ra lại đang được nuôi dưỡng qua từng ngày.

Sớm mai tỉnh giấc chợt tự hỏi mình: Lẽ nào ta cũng chỉ như một con ếch?

Chính thói quen, dần làm cho ta nhàm chán, bớt linh hoạt, bớt nhạy bén. Vì thế, khi sự cố xảy đến, ta thường chậm chạp trong xử lý các tình huống. Hoặc bỏ lỡ cô hội, hay bị lợi dụng để lún sâu vào sự xấu…

"Đừng" và "Hãy"......

Cuộc đời này đâu đâu cũng là ranh giới... sống và chết chỉ cách nhau một cái nhắm mắt và một cái đứt nhịp của con tim!

ĐỪNG tùy tiện xin lỗi người khác chỉ vì bạn cảm thấy trân trọng mối quan hệ đó.

HÃY dành lại đấy những cơ hội để xin lỗi chính bản thân bạn. Bạn có biết một lời xin lỗi lịch sự có thể hàn gắn một mối quan hệ rạn nứt, lời xin lỗi thứ 2 có thể xoa dịu đôi chút tổn thương của đối phương nhưng đến lần thứ 3 thì lời xin lỗi của bạn sẽ trở thành mặc định cho những lần sau và đến lần thứ 4 thì chính lời xin lỗi ấy đã lấy mất đi của bạn sự tự tôn trước mặt người khác. Hãy xây dựng một mối quan hệ bình đẳng và đừng biến mình là kẻ thiếu thốn cứ xảy ra chuyện gì đó là bạn phải nói lời xin lỗi để kéo lại người ấy. Khi thực sự như vậy thì bạn đang bạc đãi bản thân mình đấy, xin lỗi bản thân để lòng tự trọng được đánh thức bạn nhé.

ĐỪNG tùy tiện khóc trước mặt người khác.

HÃY để nước mắt là tiếng thổn thức câm lặng nhưng đáng giá của nỗi buồn và là sự gào thét đáng trân trọng của nỗi đau chứ đừng để nước mắt là món tiền bạn bỏ ra để mua về cho mình sự thương hại và ánh mắt đáng thương của người khác. Bạn hãy để người khác nhìn thấy giọt nước mắt bạn rơi xuống vì hạnh phúc hay xúc động nhưng hãy giấu đi giọt nước mắt đang làm tim bạn đau nhói bởi chỉ như vậy, sự mạnh mẽ của bạn sẽ lớn dần qua những lần nén chịu và sau khi gạt phăng những giọt nước mắt ấy đi, bạn sẽ lại có thể đứng dậy và bước tiếp ..

ĐỪNG lén khóc dưới mưa..

HÃY đối diện với nó vào một ngày nắng đẹp. Khi bạn khóc dưới mưa, bạn chỉ có thể che mắt thiên hạ nhưng không thể giấu chính mình và dưới cơn mưa lạnh lẽo ấy, lòng bạn sẽ càng thêm buồn tủi mà thôi.

ĐỪNG nhậu say khi buồn.,

HÃY tỉnh táo để nhận ra nơi mình vừa vấp ngã có chướng ngại gì và men say chỉ là liệu pháp tạm thời. Và nếu ai đã một lần tìm đến men khi buồn chắc chắn sẽ biết rằng, càng say ta sẽ lại càng nhớ và càng nhớ ta càng buồn, càng đau và và muốn khóc.

ĐỪNG để ai đó biết là mình yêu quí họ thật nhiều.

HÃY dạy cho họ cách trân trọng tình cảm của mình, cho họ biết yêu thương là sự đồng điệu của hai trái tim chứ không phải là một thói quen mặc định trong cuộc sống. Chọ họ biết rằng, khi yêu nhau, họ có chỉ có quyền trân trọng chứ không có quyền sở hữu, có quyền quan tâm nhưng không quản lý, chăm sóc nhưng không áp đặt và có quyền nhớ nhưng không có quyền bắt ta có măt bất cứ lúc nào họ cần.

Và bạn biết không, khi yêu thương đừng đặt người ấy vào trái tim bởi ở đó còn có rất nhiều những mối quan hệ cần bạn phải quan tâm mà HÃY đặt tình iu của mình vào TẤM LÒNG để bạn có thể iu họ hết lòng, chăm sóc họ hết lòng, nhớ họ hết lòng và mong muốn được ở bên họ hết tấm lòng mình. Chỉ có như vậy khi họ quay đi trái tim bạn mới không bị tổn thương và khi trái tim không bị tổn thương thì các mối quan hệ khác của bạn tại đó như gia đính, bạn bè mới không bị ảnh hưởng nỗi đau đó.

Một ranh giới có thể đưa ta đến cái chết thì cũng có thể kéo ta về với cuộc sống vậy nên hãy chọn cho mình nụ cười thay vì nước mắt, hạnh phúc thay vì khổ đau, iu thương thay vì bất hạnh và chọn màu hồng thay vì màu đen bạn nhé.

Tình yêu ở khắp mọi nơi


Có thể câu đó là hơi sống sượng. Nhưng tôi cảm thấy mình cần phải nói ra là bà ấy đẹp tới mức nào.

Khi bước vào bãi đậu xe của tiệm ăn sáng, tôi nhìn thấy một bà cụ vô cùng đẹp đang đứng trước một chiếc ô tô. Trông bà ấy giống như một bức ảnh cắt ra từ tạp chí thời trang. Mái tóc bà ấy ngắn, xoăn bồng bềnh. Bà ấy mặc chiếc váy dài kẻ ô màu nâu. Một chiếc áo len mỏng màu trắng làm nổi bật dáng vóc thanh mảnh. Bà ấy đi tất dài và giày bệt. Cái túi da màu nâu rất hợp với màu váy được bà ấy cầm trên tay.

Bà ấy nhìn quanh, rõ ràng là đang đợi ai đó. Khi tôi bước tới gần, bà ấy liếc nhìn tôi, vẻ mặt hơi lộ chút thất vọng. Bởi vì tôi không phải là người mà bà ấy đang đợi.

Ánh nắng và bầu trời xanh càng làm cho bức tranh thêm hoàn hảo. Tôi cố nghĩ xem mình nên nói với bà ấy bằng cách nào. Tôi đặc biệt lo lắng bởi mình chỉ là một cậu thanh niên mặc quần jeans và chiếc áo phông cũ – thật tương phản với vẻ ngoài quá thanh lịch của bà ấy. Tôi không muốn bà ấy nghĩ là tôi có ý định gì xấu. Và nhỡ bà ấy gọi cảnh sát thì sao?

Nhưng tôi tin là một hành động tốt sẽ không bị hiểu nhầm.

- Xin lỗi bác – Tôi lên tiếng – Bác đừng nghĩ sai về cháu. Cháu chỉ muốn nói rằng bác đúng là hình ảnh về vẻ đẹp vào một ngày đẹp trời như thế này.

- Cảm ơn cháu – Bà ấy mỉm cười – Chưa từng có ai nói với ta như thế.

- Thật sao ạ? – Tôi hỏi tiếp – Người nào mà bác đang đợi rõ ràng là một người may mắn.

- Không, ta mới là người may mắn – Bà ấy đáp – Ta may mắn vì gặp lại ông ấy trong đời mình.

Tôi không hỏi gì về “ông ấy”. Đương nhiên là tôi muốn hỏi. Nhưng tôi đã nhúng mũi vào quá nhiều việc rồi.

Cho nên tôi đi vào tiệm ăn và chọn một chỗ trong góc.

- Tôi muốn ngồi ở chỗ quan sát được mọi người – Tôi nói với cô phục vụ quen.

- Anh đang đợi ai sao? – Cô ấy hỏi.

- Không. Nhưng bà ấy đang đợi – Tôi vừa nói xong thì hai người họ bước vào.

Họ ngồi cách tôi chừng bốn bàn. Quá xa để nghe lén nhưng đủ gần để quan sát được họ.

Mà bạn cũng đâu cần nghe lén những người đang yêu. Bạn có thể ngắm những người đang yêu mà.

Ông ấy đúng là một nửa hoàn hảo của bà ấy. Ông ấy ăn mặc cũng như một người mẫu thời trang ở lứa tuổi của mình, với chiếc áo len kẻ màu xanh thủy quân và đỏ sẫm, cùng quần âu cũng màu xanh sẫm. Tóc ông ấy đã bạc và hơi dài.

Chỉ 5’ kể từ khi họ ngồi xuống, tôi thấy ông ấy với tay qua bàn và nhẹ nhàng xoa bàn tay của bà. Bà cụ đang đọc thực đơn, có vẻ hơi bất ngờ, và giống như một cô gái trẻ, bà mỉm cười dịu dàng.

Thế rồi, bỗng nhiên tôi thấy bà ấy chỉ tay về phía mình. Tôi hoảng. Tim tôi đập nhanh hơn. Tôi có thể tưởng tượng những gì bà ấy đang nói: “Nó kia kìa, thằng nhãi ranh đó. Nó là đứa cứ quanh quẩn bên cạnh tôi. Ông cho nó một trận đi!”.

Ông ấy tiến lại bàn tôi, rồi dừng lại và bảo: “Mary kể với tôi rằng cậu đã khiến bà ấy rất vui”.

-“Cháu… aaa” – Tôi lắp bắp. Tôi chưa bao giờ nhanh miệng trong những tình huống thế này.

- Cảm ơn cháu – Ông ấy nói tiếp - Khi cháu khen bà ấy, là cháu khen ta. Ta đã thích bà ấy từ hồi trung học. Nhưng cuộc sống đưa bọn ta đi theo những hướng hoàn toàn khác nhau, với những thăng trầm khác nhau. Bây giờ, hình như cuộc sống đã đi được đúng một vòng. Hôm nay là lần đầu tiên bọn ta gặp lại sau gần 60 năm.

- Thật sao ạ? – Tôi ngạc nhiên.

- Cả ta và bà ấy đều rất lo lắng vì ngoại hình của mình đã quá thay đổi. Nhưng bà ấy trông vẫn rất đẹp.

Ông ấy quay lại chỗ “người yêu” của mình, nắm lấy tay bà ấy, và lần này thì ngồi vào ghế bên cạnh bà ấy.

Không, tôi đã không lén trả tiền bữa ăn cho họ. Mặc dù tôi rất muốn làm thế.

Bởi vì trái tim tôi nhắc tôi rằng hôm nay, hãy để ông ấy mời bà ấy một bữa sáng. Bởi vì lần gần nhất mà ông ấy mời bà ấy đã cách đây ít nhất là 60 năm rồi.

Hóa ra, tình yêu luôn ở khắp mọi nơi, cho tất cả mọi người, dù ở lứa tuổi nào và trong hoàn cảnh nào.

Hậu quả cho một cơn giận

Cơn giận và Tình yêu không bao giờ có giới hạn vì vậy nên xin hãy chọn Tình Yêu để có một cuộc sống tươi đẹp và đáng yêu. Và xin hãy nhớ: Đồ vật thì để sử dụng, còn con người thì để yêu thương.

Trong khi 1 người đàn ông đang đánh bóng chiếc xe của ông ta, thì đứa con trai lớn 4 tuổi của ông ta nhặt lên 1 viên sỏi và vẽ nhiều đường lằn lên phía bên kia cạnh chiếc xe của ông ta.

Trong lúc giận dữ, người đàn ông đó đã nắm lấy bàn tay của đứa con và đánh mạnh nhiều mà không nhận ra rằng ông ta đang dùng 1 cái cờ lê vặn vít để đánh.

Kết quả là trong bệnh viện, đứa con trai của ông ta đã mất đi hết các ngón tay của mình do quá nhiều chỗ gãy.

Khi đứa con trai nhìn thấy đôi mắt bố mình biểu lộ sự đau đớn, đứa bé bèn hỏi: “Bố ơi! Khi nào các ngón tay của con mới có thể mọc trở lại?”

Người bố cảm thấy rất đau đớn và không nói được lời nào; ông ta trở lại chiếc xe của mình và đá nó thật nhiều.

Trong khi đang bị lương tâm dằn vặt và đang ngồi đối diện phía hông của chiếc xe đó, ông ta chợt nhìn thấy những vết xước do chính đứa con trai của ông ta đã vẽ rằng: “Bố ơi! Con yêu Bố nhiều lắm!”

Và 1 ngày sau đó, người đàn ông đó đã quyết định tự sát….

Cơn giận và Tình yêu không bao giờ có giới hạn; nên xin hãy chọn Tình Yêu để được 1 cuộc sống tươi đẹp và đáng yêu, và xin hãy nhớ: Đồ vật thì để sử dụng, còn con người thì để yêu thương.

Vấn đề của thế giới ngày nay thì ngược lại: con người thì để sử dụng, còn đồ vật thì để yêu thương.

Hãy luôn cố nhớ những ý nghĩa này:

Hãy cẩn thận với những ý nghĩ của bạn, vì bạn sẽ nói chúng.

Hãy cẩn thận với những lời nói của bạn, vì bạn sẽ thực hiện chúng.

Hãy cẩn thận với những hành động của bạn, vì chúng sẽ là thói quen của bạn.

Hãy cẩn thận với những thói quen của bạn, vì chúng sẽ là cá tính của bạn..

Hãy cẩn thận với những cá tính của bạn, vì chúng sẽ quyết định số mệnh của bạn.

Hai mảnh giấy yêu thương

Trong căn phòng nhỏ ấm cúng, chiếc bàn đã được bày biện xinh xắn bằng những chiếc đĩa thủy tinh tuyệt đẹp và những ngọn nến sáng lung linh. Vợ anh đã chuẩn bị buổi tiệc này để chúc mừng ngày đặc biệt của anh.

Một buổi sáng thứ sáu, chàng trai nọ sau thời gian thử việc khó khăn ở một công ty, đã theo lịch hẹn đến gặp ông chủ để xem mình có được chấp nhận không. Trước khi đi, anh tâm sự với vợ về chuyện này. Anh cũng nói thêm là anh không chắc mọi việc sẽ suôn sẻ. Trông anh có vẻ lo lắng và hồi hộp.

Sau khi gặp anh, ông chủ đã đồng ý nhận anh vào làm việc ngay. Không giấu nổi niềm vui mừng khôn xiết, anh trở về nhà với tâm trạng phấn chấn, yêu đời.

Trong căn phòng nhỏ ấm cúng, chiếc bàn đã được bày biện xinh xắn bằng những chiếc đĩa thủy tinh tuyệt đẹp và những ngọn nến sáng lung linh. Vợ anh đã chuẩn bị buổi tiệc này để chúc mừng ngày đặc biệt của anh. Anh đoán là một đồng nghiệp tốt bụng trong công ty đã thông báo với cô ấy về tin vui này. Anh xuống bếp và hào hứng kể chi tiết câu chuyện cho vợ nghe và vui sướng nhìn vào đôi mắt long lanh vì hạnh phúc của nàng.

Họ cùng nhau khiêu vũ trong tiếng nhạc nhẹ nhàng.

Trước khi bước vào bữa tiệc, anh tìm thấy dưới chiếc đĩa của mình một tấm thiệp nhỏ: "Chúc mừng anh yêu, em biết anh sẽ thành công mà! Bữa tối này dành riêng cho anh và em muốn nói rằng em yêu anh!"

Khi dùng xong bữa chính, anh xung phong xuống bếp để dọn món tráng miệng. Bất chợt anh nhìn thấy một tấm thiệp khác ở phía dưới tủ lạnh, có lẽ vợ anh đã sơ ý làm rơi. Bên trong là dòng chữ: “Anh đừng buồn vì không được nhận việc! Đừng nản lòng, hãy kiên trì tìm việc anh nhé. Bữa tối này dành riêng cho anh và em muốn nói rằng em luôn yêu anh!
$modoan
Hóa ra sống vui vẻ thật đơn giản, có thiếu thốn chút ít đi nữa thì vẫn không sao!

1. Có một người vào thi để xin việc làm trong một công ty nọ, khi đi dọc hành lang đến phòng thi, anh thấy có mấy tờ giấy vụn dưới đất, liền cúi xuống nhặt lấy và bỏ vào thùng rác. Người phụ trách thi vấn đáp vô tình trông thấy từ xa, đã quyết định nhận anh ta vào làm việc cho công ty. Hóa ra để được trọng dụng thật là đơn giản, chỉ cần tập những thói quen tốt.

2. Có một cậu bé vào tập việc trong một tiệm sửa xe đạp, có người khách đem đến một chiếc xe đạp hư, cậu bé không những sửa lại cho thật tốt, mà còn lau chùi cho chiếc xe cho sạch đẹp. Những người đang học việc khác cười nhạo cậu bé đã dại dột, đã chẳng được thêm chút tiền công nào lại còn tốn sức. Hai ngày sau, người khách trở lại, thấy chiếc xe đạp vừa tốt vừa đẹp như mới mua, cậu bé liền được người khách nhận đưa về hãng của ông ta để làm việc với mức lương cao. Hóa ra để thành đạt trong đời thật đơn giản, chỉ cần cố gắng chịu thiệt thòi một chút…

3. Có một em bé nói với mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ rất đẹp!” Bà mẹ hỏi: “Ơ, sao con lại khen mẹ như thế?” Em bé trả lời: “Bởi vì hôm nay mẹ… không nổi giận như mọi ngày!”. Hóa ra muốn có một vẻ đẹp khả ái cũng thật đơn giản, chỉ cần không nổi giận là được.

4. Có một huấn luyện viên quần vợt nói với học sinh: “Nếu quả bóng rơi vào trong đám cỏ, thì làm thế nào để tìm nó?" Một người nói: “Bắt đầu từ trung tâm đám cỏ mà tìm”. Một người khác nói: “Bắt đầu từ nơi chỗ đất trũng nhất mà tìm”. Lại một người khác nói: “Bắt đầu từ trong đám cỏ cao nhất mà tìm”. Huấn luyện viên tuyên bố đáp án chính xác nhất: “Làm từng bước một, từ đám cỏ này đến đám cỏ kia”. Hóa ra phương pháp để tìm thành công thật đơn giản, cứ tuần tự, từ số 1 đến số 10 không nhảy vọt là có thể được.

5. Có một cửa hàng thương nghiệp đèn đuốc thường sáng trưng, có người hỏi: “Tiệm của anh thường dùng loại đèn nào vậy, tôi thấy rất bền, lúc nào cũng sáng, chẳng thấy chiếc bóng nào hư!?”. Người trông coi cửa hàng nói: “Đèn của chúng tôi cũng hay bị cháy lắm, chẳng qua là chúng tôi thường thay ngay bóng đèn mới khi bóng đèn cũ vừa bị hư mà thôi”. Hóa ra để duy trì ánh sáng thật đơn giản, chỉ cần thường xuyên thay đổi là được.

6. Con nhái ở bên ruộng nói với con nhái ở bên vệ đường: “Anh ở đây quá nguy hiểm, dọn qua chỗ tớ mà ở”. Con nhái ở bên đường trả lời: “Tớ đã quen rồi, hơn nữa, cũng thấy ngại, làm biếng không muốn dọn nhà”. Mấy ngày sau con nhái ở bên ruộng đi thăm con nhái ở bên đường, phát hiện nó đã bị xe chạy ngang qua cán chết rồi, xác nằm bẹp dí bên đường đi. Hóa ra phương pháp nắm giữ vận mệnh thật đơn giản, tránh xa lười biếng là xong.

7. Có một con gà con đang tìm cách phá vỏ trứng để chui ra, nó chần chừ e ngại thò đầu ra ngoài ngó nghiêng sự đời xem sao… Ngay lúc ấy có một con rùa chậm chạp lết ngang qua đó. Thế là con gà con quyết định rời khỏi cái vỏ trứng ngay lập tức, không do dự chi nữa. Hóa ra muốn thoát ly gánh nặng trầm trọng thật đơn giản, chỉ cần dẹp bỏ óc thành kiến cố chấp là có thể được.

$ketdoan $modoan 8. Có mấy em bé rất muốn làm thiên thần, Thượng Đế trao cho mỗi bé một cái chân đèn bằng đồng, và bảo chúng trong lúc chờ Ngài trở lại, hãy giữ cái chân đèn sao cho luôn được sáng bóng. Nhưng rồi một tuần đã trôi qua đi mà vẫn chưa thấy Thượng Đế trở lại, tất cả các em bé đã nản chí, không còn chúi bóng chân đèn của mình nữa. Một hôm, Thượng Đế đột nhiên đến thăm, chân đèn của mỗi đứa bé lười nhác đều đã đóng một lớp bụi dày, chỉ duy có em bé mà thường ngày cả bọn vẫn kêu bằng thằng ngốc, dù cho Thượng Đế chưa thấy đến, hằng ngày bé vẫn nhớ lời dặn, lau chùi cái chân đèn sáng bóng. Kết quả em bé ngốc này được trở thành thiên thần. Hóa ra làm thiênthần thật đơn giản, chỉ cần có một tấm lòng thật thà tận tụy.

9. Có một con heo nhỏ đến xin làm môn đệ của một vị thần, vị thần ấy vui vẻ chấp nhận. Lúc ấy có một con trâu nghé từ trong đám bùn lầy bước ra, toàn thân đầy lấm lem đầy bùn dơ bẩn, vị thần nói với con heo nhỏ: “Heo ơi, con hãy đến giúp con nghé tắm rửa cho sạch sẽ đi.” Con heo nhỏ trố mắt ngạc nhiên: “Con là môn đệ của thần, sao lại có thể đi phục vụ một con nghé bẩn thỉu như thế chứ?” Vị thần bảo heo con: “Con không đi phục vụ kẻ khác, thì kẻ khác làm sao biết được con là… môn đệ của Ta?” Hóa ra học hành tập luyện để nên giống một vị thần thật đơn giản, chỉ cần đem lòng thành thật ra mà phục vụ là được.

10. Có một đoàn người đãi vàng đang đi trong sa mạc, ai nấy bước đi nặng nhọc, chỉ có một người bước đi một cách vui vẻ, người khác hỏi: “Làm sao anh có thể vui vẻ được chứ?” Người ấy trả lời: “Bởi vì tôi mang theo hành trang thật gọn nhẹ.” Hóa ra sống vui vẻ thật đơn giản, có thiếu thốn chút ít đi nữa thì vẫn không sao! $ketdoan

Món quà hạnh phúc


Đó là mùa Hè của năm đầu tiên tôi là sinh viên. Tôi đã vào được một trường Đại học hạng ưu nên việc học tập rất vất vả. Và mùa Hè, thay vì về nhà để có một kỳ nghỉ dài và thoải mái, tôi cùng ba người bạn chung phòng ký túc xá quyết định ở lại để học thêm một số khóa cần thiết. Không nhiều sinh viên ở lại như chúng tôi, nhưng ai cũng biết rằng nếu muốn có một lợi thế cho năm học sau, thì đây là cách tốt nhất. Tuy nhiên, vì nhà trường không cho ở trong ký túc xá suốt cả mùa Hè nên bốn đứa chúng tôi thuê tầng trên cùng của một ngôi nhà cũ gần trường để ở. Giường ngủ của tôi được tống vào một góc chật hẹp của nơi trước đây là phòng giặt đồ, và mỗi đêm lại là một cuộc phiêu lưu mới chống lại sự nóng bức và độ ẩm. Nhưng dù sao, có một chỗ ở với số tiền thuê ít ỏi đã khiến chúng tôi phấn khích lắm rồi. Và trong vòng vài tuần đầu thì nói chung vẫn tốt như thế.

Nhưng sau vài tuần thì cảm giác phấn khích nhạt dần đi, cảm giác nhớ nhà thì tăng dần lên. Để rồi đêm nào cũng vậy, tôi ngồi một mình trong “phòng ngủ” vừa chật vừa nóng, nghĩ về nhà mình, về Mẹ, và về Bố.

Những mùa Hè trước đây của tôi đã luôn là những thời điểm đặc biệt. Tôi dành hàng tiếng đồng hồ chạy xe đạp, chơi bóng rổ và đi bơi. Tôi ngồi trên xích đu ngoài vườn và nói chuyện với Mẹ trong khi Mẹ tưới hoa hoặc nấu ăn ở ngay cửa sổ. Tôi cũng tự hào khi giúp Bố chặt củi, dự trữ cho mùa đông. Và tối nào cũng vậy, tôi được ngồi trong bếp, trước một chiếc bàn đầy ắp những món ăn ngon lành được chuẩn bị bằng tình yêu thương, và xung quanh thì tràn ngập tiếng cười nói của cả gia đình. Lúc này đây, tôi thấy mình nhớ họ hơn bao giờ hết.

Một buổi tối muộn, khi tinh thần tôi đang xuống đến mức thấp nhất thì tôi nghe có tiếng gõ cửa phòng mình. Khi mở cửa ra, tôi ngạc nhiên và mừng đến phát khóc khi thấy Mẹ và Bố đứng ngay đó, với những khuôn mặt rạng rỡ để “tưới nước” cho trái tim đang héo rũ của tôi, và một giỏ thức ăn lớn đủ cho cả tôi lẫn ba thằng bạn cũng đang đói meo. Chúng tôi dành cả buổi tối hôm đó để ăn uống, trò chuyện, và tận hưởng cảm giác của một gia đình. Mọi chuyện lại tốt. Thế giới lại ổn. Và tôi cảm thấy mình được yêu thương vô cùng.

Victor Hugo đã viết: “Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống là niềm tin rằng mình được yêu thương; được yêu thương vì chính con người mình, hoặc tuyệt hơn nữa, là được yêu thương cho dù chính con người mình có thế nào”. Đó cũng là món quà hạnh phúc mà Mẹ và Bố đem cho tôi, trong buổi tối mùa Hè hồi đó, và trong mỗi ngày của cuộc sống. Chính tình yêu của bố mẹ đã khiến tôi có động lực để vượt qua cả những thời điểm khó khăn và nản chí nhất.

Hy vọng bạn cũng luôn biết rằng bạn được yêu thương, vì con người bạn và dù con người bạn có thế nào. Và hy vọng bạn cũng luôn chia sẻ tình yêu thương của mình cho những người khác nữa. Đó là món quà hạnh phúc lớn nhất cho bất kỳ ai.
$modoan
Trưa hai mươi tám Tết, An thu dọn quần áo, đồ đạc vào va li một cách nhanh chóng. Anh mừng rỡ và nôn nóng cho thời gian trôi thật nhanh để kịp lúc về quê đón giao thừa cùng gia đình. Nơi ấy có mái tranh tàn tạ, mẹ già thao thức chờ con và đàn em nhỏ dại. Với số tiền thưởng tương đối khá sau một năm lao động chăm chỉ, An sẽ sắm vài bộ đồ mới cho lũ em, phụ mẹ lo toan cúng kiến , trang trí nhà cửa và đón Tết trong sung túc, hạnh phúc.

Điện thoại reo, cô Sáu bà con xa của anh cũng từ quê lên Sài Gòn tìm việc làm. Giữa cái xứ xa hoa này, những người tha phương thường tìm đến sự giúp đỡ của nhau để nỗi nhớ nhà bớt đi chút ít.

- An hả con, qua giúp cô với...

- Có chuyện gì thế cô. Được rồi, cháu sẽ qua ngay...

An vội vã đến nhà bà Sáu. Thì ra trong lúc quét dọn bà Sáu vô tình làm chập mạch điện ngay ỗ cắm. Cái sự cố cỏn con này, An gặp khá nhiều, nên nó không thành vấn đề đối với anh.

An giúp bà sữa chữa và thu dọn nhà cửa. Xong đâu đó, An được bà thiết đãi một bữa linh đình. Trong lúc ăn, tiếng cười, nói của hai cô cháu nổ ra như bắp rang. Họ hỏi thăm nhau về công việc của một năm qua, chia sẽ nỗi buồn của những người xa xứ.

- Thôi hai giờ rồi, chào cô, cháu ra bến xe cho kịp giờ ạ...

An vội vã đứng dậy chào bà Sáu. Từ nhà bà Sáu đến bến xe miền Tây không xa lắm nên anh đi bộ.

Trên đường đi, An gặp một bà cụ trông khá già yếu. Lưng bà còng, mái tóc bạc thưa thớt, đôi mắt híp lại đục ngầu, da dẻ đồi mồi, chảy xệ...

Bà cụ ngồi khóc thút thít bên lề đường cùng với túi đồ bị thũng một lỗ.

- Bà ơi, bà bị gì mà ngồi đây thế. Cháu có thể giúp được gì cho bà?

- Lũ bất lương,...nó lợi dụng ta bất cẩn xếp hàng mua vé về quê mà rạch túi lấy hết vốn liếng rồi. Không có tiền thì bốn đứa cháu ta đón Tết bằng gì đây...

Như khơi trúng nỗi lòng, bà càng khóc nhiều hơn.

An chết lặng hồi lâu. Tâm trí anh bắt đầu hoang mang.

Trên đường, phố xá vẫn nhộn nhịp đón chào năm mới sắp đến. Xe cộ vẫn đông đúc. Người người vui tươi cười nói. Tất cả đều không chú ý và tỏ vẻ quan tâm đến nỗi bất hạnh bên lề đường.

Đôi lúc ý nghĩ sẽ nhắm mắt bước tiếp bỏ lại bà cụ một mình ngồi đó, le lói trong đầu An.

Nếu bước tiếp, cuộc sống của An vẫn bình thường. An vẫn sẽ về quê kịp lúc đón giao thừa cùng gia đình. An vẫn còn đủ tiền mua vài bộ đồ làm quà cho lũ em. Sẽ không một ai có quyền lên tiếng chê trách An, vì chính bản thân họ cũng như vậy.

Và cuối cùng, An nhắm mắt bước đi bỏ lại sau lưng bà cụ khốn khổ.

Nhưng chỉ được vài bước, An bỗng đứng sững lại. Một kỷ niệm không mấy là đẹp đẽ đang ùa về trong tâm trí. Anh nhớ vào cái ngày mới lên thành phố, còn lạ nước lạ cái, còn bỡ ngỡ và ngây ngô của một người dân quê chân chất hiền lành.

Công việc đầu tiên anh làm khi đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn này cũng là nhận vé số từ các đại lý lớn rồi quanh quẩn bán dạo cho các quán cafe , quán ăn. Một lần xui rũi An bị hai kẻ gian lừa mất cả cọc vé số. Hụt cả vốn lẫn lời, anh chuyển sang bốc vác cho các sạp trái cây trong chợ. Tất nhiên chưa đến tháng và cũng vì mới vào làm, những người chủ sẽ không bao giờ cho anh ứng tiền. Và tháng đó anh tưởng mình phải nhập viện vì uống nước cầm bụng...

Cũng may, ông Trời cũng thương người ở lành, An gặp lại được dì Sáu và cơn đói cùng cực cũng vượt qua.

Nhớ lại chuyện xưa, An bỗng rùng mình. Rồi bà cụ bán vé số ấy sẽ sao đây, nếu anh vẫn mang trái tim lạnh giá như bao người lướt trên phố?

Cuộc chiến giữa tình cảm và lý trí bắt đầu nổ ra. Lý trí luôn bảo anh: Mày giúp họ, rồi mày sẽ được gì? Mày nhắm có thể giúp tất cả mọi người không? Mày còn mẹ và các em ở dưới quê....

Nhưng tình cảm thì khác, nó chỉ bảo một câu: Hãy làm những gì khiến trái tim mình thanh thản và khiến mình hạnh phúc nhất.

$ketdoan $modoan An thầm nghĩ dù sao mình vẫn còn trẻ, năm nay về không được thì năm sau sẽ về. Nhưng bà cụ thì khác. Bà đã yếu lắm rồi không biết sẽ còn sống được bao lâu nữa...

- Bà ơi, bà cầm lấy số tiền này. Nó đủ để bà mua lại vé và sắm quà về quê đón năm mới cùng gia đình ạ.

An trao cho bà tất cả tiền của mình không chút do dự.

- Ta không lấy đâu, nếu lấy rồi tiền đâu cháu về quê.

- Bà yên tâm, năm nay cháu đón Tết ở thành phố bà ạ. Bà cầm cho cháu vui, chúc bà và các cháu nhỏ có một năm mới an lành và hạnh phúc!

Nói xong, An vội bỏ đi vì sợ bà cụ sẽ trả lại tiền.

- Khoan đã... - bà cụ cầm một tờ vé số trên tay - Ta còn tờ vé số này chưa bán, định là sẽ cầu may ngay mùng Một. Ta tặng cháu làm kỷ niệm, cháu cầm cho ta vui...

- Số đẹp lắm bà ạ: 216370. Cháu không mua vé số nhưng cũng sẽ giữ làm kỷ niệm. Cám ơn bà ạ.

An chào tạm biệt bà rồi đi. An đi mà cũng chẳng biết sẽ đi đâu. Nhà trọ anh đã trả lại cho chủ. Anh cảm thấy buồn lắm khi không về quê được. Nhưng hình ảnh bà cụ quây quần bên con cháu khiến An cảm thấy ấm lòng. An không hối hận việc mình làm, dù hiện giờ chính anh lại lâm vào tình cảnh khó khăn.

Anh dừng chân lại trước một cái ghế đá trong công viên. Tết năm nay thật đẹp. Những cây mai bắt đầu thi nhau bung nở. Đường xá tấp nập hơn. Ai cũng mong nhanh chóng khép lại một năm cũ đã qua để đón chào một năm mới an lành. Không biết giờ này mẹ và lũ em nhỏ ở nhà sao nhĩ ? Đã mấy lần An định gọi về thông báo cho mẹ biết là mình về không được. Nhưng anh lại sợ mẹ buồn, và cả đám em sẽ đón Tết không vui..

Đang thả hồn suy nghĩ vu vơ. Bỗng nhiên có một người đàn ông đến trước mặt An.

- Ủa, thằng An con chị Bảy phải không?

An trông người đàn ông đó quen quen.

- Dạ phải, chú đây là...?

- Tao nè! Tư tài xế nè. Hồi trước ba mày còn sống tao qua nhậu hoài chứ đâu..

- A! Chú Tư con nhớ rồi!!!

An reo lên sung sướng.

- Ủa mà chú đi đâu đây?

- Tao đang trên đường về quê, còn mày?

- Con cũng vậy. À chú Tư cho con quá giang với.

- Hên cho mày gặp tao đó. Thôi lên xe đi.

Đoạn hai chú cháu thẳng đường về miền quê thân yêu.

Vậy là cuối cùng An cũng về tới nhà. Giao thừa, cả nhà An quây quần bày mâm cúng lễ theo phong tục từ xưa đến nay. Khói hương nghi ngút ấm cúng. Tuy tụi nhỏ không có quần áo mới nhưng được sum họp đầy đủ dịp Tết đến xuân về đã là món quà vô giá...

Và sang ngày hôm sau, tức mùng Một Tết, giải đặc biệt trị giá 1tỷ500 triệu đồng của đài sổ xố kiến thiết thành phố Hồ Chí Minh in đậm sáu chữ số: 216370.

Ông Trời luôn có mắt, và những kết thúc sẽ vô cùng có hậu như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại.... $ketdoan

Giá trị của thời gian

Cô gái tuổi Dần




( “Em muốn sinh con”, Khương ngái ngủ: “Bao giờ?”.
Ngay bây giờ, em muốn làm tình không dùng bcs”. Khương giật mình, tỉnh cả ngủ…)
* * *
Lần đầu gặp mặt, Hân ngỡ ngàng khi “đối tượng” là một thanh niên mặt búng ra sữa. Thế nhưng, hắn luôn mồm xưng anh và gọi cô là em.
Hân quen Khương trên một trang web hò hẹn online. Tất cả khởi đầu từ một đoạn giới thiệu mang đầy tính khiêu khích: “Trần Lê Ngọc Hân, viết lách tự do, sinh năm 1974, tuổi Dần. Ai không sợ bị thịt thì cứ nhào vô”.
Ba ngày sau khi đăng hai câu giới thiệu ấy. Hân nhận được rất nhiều thư nhưng cô khá ấn tượng trước một lá thư khiêu khích không kém trong hộp mail: “Nguyễn Đăng Khương, thiết kế nội thất, tuổi Mèo. Mèo là chú của cọp nên không sợ bị thịt, sẵn sàng nhào vô”.
Đọc e-mail, Hân khinh khỉnh: “Nhỏ hơn một tuổi à? Cũng không đến nỗi”.
Thế nhưng, Khương chỉ mới 20 xuân xanh, thua Hân 13 tuổi, vẫn đang học đại học. Cũng là Mèo nhưng đi sau Hân hơn một con giáp. Buổi hẹn hò offline đầu tiên ở Hands, quán cà phê yêu thích của Hân nhìn khuôn mặt búng ra sữa của Khương, Hân suýt té ghế. “Em trêu tôi đấy à?”, Hân gằn giọng.
Khương tỉnh queo: “Ban đầu định là vậy nhưng bây giờ thì không. Chị đẹp hơn em nghĩ”, Hân xô ghế đứng dậy, quay đi không thèm ngó lại.
Thế nhưng Khương không dễ bảo như Hân nghĩ. Một tháng sau buổi hẹn hò thất bại ấy, Khương xuất hiện trước mặt Hân, cũng tại Hands, với dáng vẻ hoàn toàn khác. Tóc húi cua, hàm râu quai nón gọn gàng, vóc dáng cao ráo, săn chắc nổi bật trong chiếc áo pull màu đỏ vang và quần bò bạc thếch. Trước ánh mắt sững sờ của Hân, Hương nhe răng: “Sao? Bây giờ tôi xưng anh với Hân được chưa?”.
Hân tự rủa sả mình sao lại tiết lộ quán cà phê Hands và cả thói quen ngồi đồng ở đây để Khương biết đường mò đến. Cô đốp chát ngay: “Trừ khi em tẩy được cả giấy khai sinh”.
“Giấy tờ không quan trọng, một người làm việc tự do, chẳng bao giờ ký hợp đồng như em hẳn phải hiểu điều đấy chứ”, Khương đốp chát lại.
“Nhưng như vậy không có nghĩa em có thể lớn lên bằng tôi”, Hân phản bác.
Khương gân cổ cãi: “Cũng không có nghĩa là anh nhỏ hơn em, phải không? Thôi thì em cứ xem anh như là một con mèo, còn em là một con cọp, bỏ qua chuyện tuổi tác, được không?”. “Chị không rảnh để chơi với em, nhóc à!”. “Vậy có rảnh để yêu không?”. “Không, chỉ rảnh để cưới thôi”.
Khương im lặng. Hân vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh nhưng trong bụng hò reo chiến thắng . Đàn ông nào cũng vậy, nghe đám cưới là rụt vòi, huống chi Khương chỉ mới 20 tuổi, còn thích bay nhảy. Thật tình, Hân cũng thấy tiếc cậu chàng đẹp trai này nhưng giá 20 nhân thêm cho hai thì còn có cơ may…
Đột ngột, Khương lên tiếng: “Em hứa đấy nhé, rảnh để cưới, ghi cho anh địa chỉ nhà em, mai anh sang nhà hỏi cưới”.
Hân sa sầm nét mặt: “Đùa đủ rồi đấy, cậu làm tôi bực rồi đấy!”.
Khương vẫn kiên nhẫn: “Người ta bảo con gái tuổi Dần thường muộn chồng. Nếu lấy chồng sớm thế nào cũng goá bụa. Em bây giờ lấy chồng được rồi, anh cũng không sợ bị em khắc chết”.
Hân bật cười, không thể nghĩ ra thêm lý do để xua đuổi con mèo si tình từ trên trời rơi xuống này. Vậy là yêu nhau!
Một ngày mưa, Hân nằm cuộn tròn tấm chăn mỏng, gối đầu lên ngực Khương, thì thầm: “Em muốn sinh con”, Khương ngái ngủ: “Bao giờ?”.
Ngay bây giờ, em muốn làm tình không dùng bao cao su”. Khương giật mình, tỉnh cả ngủ, mắt mở to: “Em đùa à?”.
“Không, em nói thật. Em đã hơn 30 tuổi rồi, cũng đã đến lúc sinh con”. Khương im lặng. Hân lại tiếp: “Anh không cần lo. Em tôn thờ chủ nghĩa độc thân nên chỉ muốn sinh con chứ chẳng ràng buộc trách nhiệm gì ở anh cả. Nếu thích, anh có thể đến thăm con, không thì thôi, em chẳng mang con đến mè nheo hay làm phiền anh đâu”.
Khương vẫn im lặng.
“Chắc lại sắp vùng ra khỏi chăn và bỏ chạy. Rồng hay mèo hay ngựa thì cũng nhát như nhau cả, ôi đàn ông”. Hân nghĩ một cách ca thán. Trải qua vài ba mối tình, Hân không còn ngạc nhiên hay đau lòng trước phản ứng hiện giờ của Khương. Những người tình trước của cô có say đắm đến mấy cũng bỏ chạy khi nghe đến chuyện sinh con.
Khương bước ra khỏi chăn thật nhưng không khoác áo và rời khỏi phòng như những anh chàng khác.
Anh lặng lẽ rít thuốc hồi lâu rồi bảo: “Mình cưới nhé!”. Hân tưởng mình nghe lầm: “Sao?”. Khương quay lại nhìn cô, cười dịu dàng: “Đám cưới, anh nói là mình làm đám cưới”. Đến lượt Hân im lặng, cô chưa lường trước tình huống này.
Nhìn vẻ mặt của Khương, Hân biết anh không đùa. Hân khinh khỉnh: “Anh không cần vì đứa con mà cưới cả con vợ già đâu. Em nói rồi, em tôn thờ chủ nghĩa độc thân”.
Khương bật cười, dụi đầu vào ngực Hân: “Anh không vì đứa con mà cưới em. Anh muốn dùng đám cưới để hợp thức hoá mong ước sinh con của em, không được sao? Bỏ quách cái chủ nghĩa độc thân của em đi, cũng đã đến lúc em cần một gia đình đúng nghĩa rồi đấy cưng” và anh hôn cô thật nồng nàn.
Khương nói là làm nên ngay tuần sau, anh đưa cô về ra mắt mẹ và xin cưới. Bố Khương mất từ khi anh còn nhỏ, nhà chỉ có hai mẹ con. Mẹ Khương đón Hân bằng ánh mắt sắc sảo pha chút lạnh lùng.
Khương chỉ mới hơn 21 tuổi, chưa đến lúc lập gia đình, bà tự hỏi ở cô gái này có điều gì khiến con trai mình say mê đến vậy. Hân rợn người khi mẹ Khương đưa mắt “chiếu tướng” cô từ đầu đến chân mình.
Cô chưa từng biết sợ ai hay điều gì nhưng giờ đây, tim cô đang đập mạnh. Rõ ràng, mẹ Khương không như những trở ngại mà Hân từng đối đầu.
Sau mấy phút căng thẳng, bà tằng hắng hỏi: “Cháu là người ở đâu?”. “Dạ, cháu sinh ra ở Sài Gòn nhưng cả nhà cháu đã qua Mỹ định cư, chỉ còn mình cháu ở đây thôi ạ”.
“Sao cháu không đi theo họ?”.
“Dạ, tại vì cháu thích ở Việt Nam”, Hân đáp hơi khiên cưỡng, không lý nào lại nói với mẹ chồng tương lai rằng mình ở lại Việt Nam lúc ấy chẳng qua vì mối tình đầu với một anh chàng kiến trúc sư.
“Cháu bao tuổi rồi?”.
Hân lúng túng. Yêu Khương đã hơn năm nhưng cô vẫn ngại khi thú nhận với ai đó cô hơn anh 13 tuổi, dù sau khi Khương nỗ lực thay đổi ngoại hình, trông cô chẳng đến nỗi già hơn anh.
Ngay lập tức, Khương đỡ lời cho người yêu: “Dạ, cô ấy tuổi Dần ạ”.
Gương mặt mẹ Khương bỗng biến sắc, bà gằn giọng: “Tuổi Dần thì không được, không cưới xin gì cả”. Khương thảng thốt: “Sao vậy mẹ?”.
Sao trăng gì? Con gái tuổi Dần lấy chồng sớm có số sát phu, con thừa biết mà”.
Trời ơi, đó chỉ là chuyện vớ vẩn. Sao mẹ tin được”.
Không vớ vẩn, nếu muốn, hai đứa chờ mười năm sau, bước qua tuổi 30 rồi cưới”. Mẹ Khương nói với giọng đắc thắng, bà thừa biết chẳng đứa con gái nào chịu điều kiện vô lý này.
Khương cũng đắc thắng đáp ngay mà quên mất điều mình đang cố giấu: “Cô ấy đã qua ba mươi rồi mẹ ơi”. Nhìn đôi mắt mở to của mẹ Khương lúc ấy, Hân rên thầm trong bụng: “Thôi rồi”.
Sau ngày hôm ấy, sóng gió phủ chụp lên mối tình của họ. Mẹ Khương kiên quyết phản đối, thậm chí lấy cái chết để doạ con. Khương cố gắng thuyết phục mẹ nhưng vô ích. Sợ Hân buồn, anh khuyên cô kiên nhẫn cho anh thêm thời gian.
Trước mặt Khương, Hân luôn tỏ ra điềm tĩnh nhưng đêm về, cô ôm gối khóc. Đã lâu lắm rồi từ sau mối tình đầu tan vỡ cũng bởi định kiến tuổi Dần, Hân mới khóc vì một người đàn ông.
Nửa năm sau, mẹ Khương tìm gặp Hân. Cô hẹn bà ở Hands vào ngày 28 Tết, ngày làm việc cuối cùng trước Tết Nguyên Đán của Hands. Năm nào cũng vậy, Hands luôn đóng cửa vào 28 Tết và khai trương lại vào mùng Bốn. Hân vẫn còn nhớ ngày đầu tiên mình lồng tay vào tay Khương cũng là 28 Tết.
Hands nằm cuối một con hẻm nhỏ yên tĩnh giữa trung tâm thành phố sầm uất. Người không biết khó có thể tìm ra Hands giữa những con đường ngoằn ngoèo và chi chít như bàn cờ. Hands nhỏ, có chưa đến năm cái bàn nhưng nhờ vậy mà tuyệt đối yên tĩnh. Hân vẫn thường một mình đến Hands với chiếc laptop, ngồi vào chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng và gõ lóc cóc viết bài. Và giờ đây, cô cũng đang ngồi ở chiếc bàn ấy, đối diện với mẹ Khương.
Mẹ Khương mở đầu chuyện một cách nhẹ nhàng: “Cháu có thật sự muốn làm con dâu của bác không?”.
Hân im lặng, cân nhắc hồi lâu và khẽ đáp: “Cháu thật sự muốn làm vợ Khương và cháu mong bác đồng ý”.
Vẫn giữ vẻ tự nhiên, bà hỏi: “Cháu nghĩ Khương muốn cưới cháu vì điều gì?”. Hân im lặng, cô muốn trả lời vì tình yêu nhưng không hiểu sao không thể thốt nên lời. Mẹ Khương mỉm cười ý nhị: “Cháu không đủ can đảm để trả lời vì tình yêu, đúng không?”. Hân mím chặt môi: “Bác muốn nói gì?”.
Mẹ Khương vẫn điềm tĩnh: “Bác muốn cháu chủ động rời xa Khương trong một năm, không liên lạc và không giải thích bất kỳ điều gì cả. Nếu nó thật sự yêu cháu, nó sẽ vượt qua khoảng thời gian ấy và sẵn lòng chờ cháu quay về. Khi ấy, bác sẽ không phản đối chuyện đám cưới nữa. còn ngược lại, tình cảm hiện giờ nó dành cho cháu chỉ là đam mê nhất thời và hai đứa nên kết thúc. Bác cũng đang thắc mắc liệu cháu có thật sự tin là Khương yêu mình không hay chỉ đang say mê một phụ nữ từng trải và có chút nhan sắc. Sao? Cháu có tự tin để thử không?”.
Bằng những nhận xét tinh tế của mình, bà thừa hiểu Hân là cô gái ngang tàng và có lòng tự tôn rất cao. Bà biết mình đã đánh trúng đòn và chắc chắn Hân sẽ đồng ý. Một cách chậm chạp, Hân khẳng định lại điều bà đang nghĩ: “Quyết định như vậy, bác nhé!”.
Một năm trôi qua, Hân đang ngồi trên taxi đến Hands. Cây kim giờ trên tay của cô đang nhích dần đến số 11. Đêm đã khuya nhưng Sài Gòn vẫn chưa muốn ngủ. Hôm nay là 28 Tết. “Lại là ngày 28, không biết nên yêu thương hay nguyền rủa nó đây?”, Hân vừa nghĩ vừa nhìn mông lung.
Không khí hội hè phủ khắp nơi nhưng lòng Hân trống rỗng. Cô vừa mong gặp lại Khương vừa sợ mình sẽ thất vọng.
Một năm qua, giữ đúng lời hứa vời mẹ Khương, Hân bẻ sim điện thoại, thay đổi chỗ ở, đóng cửa Facebook, không đến Hands và bất cứ nơi nào khác mà Khương có thể tìm đến. Cô vác ba lô đi khắp nơi, từ Đà Lạt, Nha Trang đến Hà Nội, Sa Pa… Cô đi vừa để viết bài vừa để quên đi nỗi cô đơn đang giày vò mình.
Hân biết ở Sài Gòn, Khương đang điên cuồng tìm cô. Hân đau lòng khi nghĩ đến gương mặt hốc hác và đôi mắt trũng sâu của anh. Ngày nào, Khương cũng gửi e-mail cho Hân và giăng trên Facebook lời van xin tha thiết: “Hân, em đang ở đâu? Đừng tránh mặt anh nữa!”. Hân đọc hết, biết hết nhưng im lặng. Cô chỉ biết động viên chính mình và đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua.
Đã có lúc Hân tưởng mình bỏ cuộc khi những lá e-mail của Khương thưa dần rồi mất hẳn. Dòng chữ tha thiết trên Facebook đã được thay bằng những câu cập nhật cuộc sống thường ngày của anh.
Thỉnh thoảng, Khương lại khoe những tấm ảnh anh chụp khi đi du lịch đâu đó, vây quanh anh luôn có những cô gái xinh đẹp và trẻ trung. Hình ảnh đó làm Hân vừa ghen vừa có cảm tưởng mình như bị xóa sổ khỏi cuộc đời của Khương.
Những lúc ấy, Hân ngồi lặng câm trước laptop và nhếch mép: “Đàn ông…” nhưng nước mắt lại rơi trên má cô nóng hổi. Hân quệt đi ngay, dù gì, đây cũng không phải lần đầu tiên cô không được lựa chọn.
Là con gái tuổi Dần, Hân đã khá quen với điều này. Người tình đầu của Hân cũng đã không thể vượt qua định kiến của gia đình và bỏ rơi cô chỉ vì hai chữ “tuổi Dần”. Với những người tình sau, Hân chẳng bao giờ đặt quá nhiều hy vọng vào họ. Rồi cũng như nhau cả thôi!
Thế nhưng lần này khác, Hân biết mình yêu Khương, yêu thật sự kể từ sau mối tình đầu nên cô không thể dễ dàng bỏ cuộc. Máy bay bà già thì đã sao? Tuổi Dần thì đã sao? Chẳng lẽ cô không được quyền yêu như bao người phụ nữ khác? Và Hân vẫn ôm ấp một hy vọng nhỏ nhoi, vẫn đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua. Cô chờ ngày được gặp lại Khương.
Chiếc taxi đỗ xịch trước con hẻm nhỏ cắt ngang những dòng suy nghĩ của Hân. Cô thanh toán cước phí rồi lặng lẽ gõ chân trên con đường lồi lõm quen thuộc. Bây giờ là 11 giờ rưỡi đêm 28 Tết và cô đang đến Hands. Nếu thật sự yêu và còn nhớ Hân, Khương chắc chắn đang đợi cô ở Hands, ít nhất là qua 12 giờ đêm nay.
Hands không khác một năm trước là mấy. Vẫn một mảng tường trắng in đầy những dấu tay bằng sơn đủ màu của các vị khách, vẫn những chiếc bàn gỗ mộc mạc được lau chùi sạch sẽ đến bóng loáng, vân những cây mai giả nhỏ xíu đặt trên bàn và những phong bao lì xì đỏ đính lục lạc đong đưa reo vui bên ô cửa sổ…
Hân đưa mắt tìm kiếm chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng. Tim cô như rơi tõm xuống. Chiếc bàn trống không. Hân đưa mắt nhìn quanh. Hands vẫn còn lác đác dăm vị khách nhưng tuyệt nhiên không có người cô muốn tìm.
Hân tưởng như mình không đứng vững. Một cơn khó thở dâng lên khiến tim Hân đau thắt. Cô ôm lấy lồng ngực, lê chân khó nhọc về phía chiếc bàn quen thuộc và gọi một ly cappuchino. Mọi vật trước mắt cô nhoè đi. Hân biết mình đang khóc. Cô quệt nước mắt và cố gượng cười với cô phục vụ, nhưng nụ cười của cô phản chiếu xuống vệt nước trên mặt bàn trông méo mó và thảm hại như nụ cười của anh hề vào ngày rạp xiếc vắng khách.
Cô phục vụ ái ngại hỏi: “Chị không sao chứ?”. Hân lắc đầu, cố pha trò: “Không, chỉ là tôi có hẹn một người quan trọng nhưng lại bị cho leo cây”.
Cô phục vụ cợt vỗ tay lên trán: “à, thì ra là chị” rồi quày quả đi về phía quầy bar. Cô gái trở lại với một chiếc máy MP3 và bảo: “Sáng nay, có một anh chàng cũng nói câu tương tự như chị vậy. Anh ấy nhờ tôi trao lại thứ này cho cô gái nào ngồi ở chiếc bàn kê sát cửa sổ và cũng bị người ta cho leo cây”.
Hân đón chiếc máy từ tay cô phục vụ, tim cô đập mạnh liên hồi. Tay run run, cô gắn tai nghe và nhấn nút play. Giọng Khương vang lên trầm ấm như đang ở thật gần: “Em đang khóc vì anh đã không đến, có phải không? Anh đã chờ em suốt một năm qua ở Hands và lần nào, anh cũng thất vọng ra về. Anh liên lạc với em bằng mọi cách nhưng vô ích. Anh biết em vẫn quan sát anh từng ngày, anh van xin em rồi khiêu khích em trên Facebook để em xuất hiện nhưng tất cả đều công cốc”.
Anh tự hỏi mình đã làm gì sai để em phải xa lánh anh như vậy? Sáng nay, anh đến Hands từ rất sớm và chờ em đến tận trưa. Em vẫn mất hút. Anh thật sự không đủ kiên nhẫn nữa. Khi em nghe được những lời này, anh đã ngồi trên máy bay sang Pháp. Anh sẽ làm việc ở đó trong ba năm và có thể lâu hơn. Có lẽ chúng ta không còn gặp lại nhau. Chúc em mạnh khoẻ và hạnh phúc”.
Những lời cuối của Khương như nhoè đi. Hai tai Hân lùng bùng, cô ngồi phỗng như tượng rồi đột ngột đứng bật dậy.
Không thể như thế! Mình phải ra sân bay”, Hân hốt hoảng vùng chạy. Cô va mạnh vào chiếc bàn và đánh đổ ly cappuchino. Dòng cà phê nóng rẫy đổ trên tay cô nhức buốt nhưng Hân không quan tâm.
Cô luýnh quýnh chạy đi nhưng vấp phải chiếc ghế và ngã sõng soài. “Mình và Khương không thể kết thúc như vậy, không thể”, Hân bật khóc ngon lành như một đứa trẻ.
Chợt một đôi tay mạnh mẽ nâng cô dậy và ôm siết cô vào lòng. Mùi da thịt quen thuộc khiến Hân như bừng tỉnh. Trước khi Hân kịp nhận biết điều gì đang xảy ra, một nụ hôn nồng nàn gắn chặt lên môi cô và giọng Khương thầm thì: “Em là cọp mà sao mít ướt thế? Anh mới trêu một tí đã khóc, vậy mà nỡ bỏ anh đi suốt một năm trời?”.
Hân lắp bắp:”Anh… anh… không phải là anh…”. Khương mỉm cười dịu dàng: “Anh chẳng đi đâu cả, có đi cũng phải tha con cọp này cùng đi. Anh chờ em ở đây suốt một năm qua. Em ác lắm, thoả thuận với mẹ mà chẳng nói với anh câu nào”.
Anh biết hết rồi sao?”.
Sáng nay, mẹ đã kể hết cho anh nghe và dặn anh phải đến đây đón em. Mẹ biết chúng ta yêu thương nhau thật lòng nên không phản đối nữa. Về nhà thôi em, mẹ đã làm thức ăn khuya, chờ con dâu tương lai về đó”.
Hân cứ tưởng như mình đang mơ. Cô khẽ dụi đầu vào ngực Khương, miệng cười mà mắt đỏ hoe. Những bao lì xì đỏ đính lục lạc đang đong đưa reo vui như chia sẻ niềm hạnh phúc cùng họ. Mùa xuân đã ở khắp mọi nơi……